“Đại nhân, còn nhớ lần đầu tiên ta gặp ngài không?”
Kim Ngang hồi tưởng lại nói: “Hình như năm đó ta bảy tuổi, năm ấy phụ thân ta đi săn thú thì chết, ta nghĩ quẩn trong lòng hơn nửa đêm trèo lên trên đỉnh núi.”
Chu Dịch gật đầu nói: “Trèo suốt đêm, một thân đầy thương tích, may mắn mà ngày đó ta đến ngắm mặt trời mọc.
“Ơn cứu mạng của Đại nhân, suốt đời khó quên.”
Kim Ngang vuốt mái tóc muối tiêu của mình, nói: “Chớp mắt một cái đã ta đã hơn bảy mươi tuổi, cho dù có ngưng luyện khiếu huyệt, vẫn không thể ngăn cản được khí huyết suy nhược. Ta dự định ra ngoài du lịch, truyền thụ phương pháp rèn thể cho những Nhân tộc mà ta gặp được. ’
Chu Dịch không tiếp tục giữ lại hoặc ngăn cản hắn, ai có chí nấy, với thực lực của Kim Ngang chỉ cần không trêu chọc Yêu Vương, muốn giữ được mạng sống hẳn là không thành vấn đề.
“Cầm lấy mấy bình đan dược này, có thể bảo vệ được tính mệnh.”
“Đa tạ đại nhân.”
Kim Ngang không hề khách khí, mấy chục năm quen biết nhau, đã hiểu được tính tình của Chu Dịch.
“Còn thanh thần binh khí huyết này”
Chu Dịch lấy một cây trường thương huyền sắc từ trong túi trữ vật ra, nói: “Mấy năm nay luyện chế nó dựa theo đặc tính của khí huyết, đáng tiếc vẫn chưa thành công hoàn toàn, trong quá trình truyền dẫn khí huyết thì bị hao tổn hơn một nửa. Cũng may là nó sắc bén bén nhọn, đủ để đâm thủng đại yêu, cho ngươi dùng làm vũ khí phòng thân.”
“Đa tạ đại nhân ban ân.”
Kim Ngang cõng thanh trường thương dài hai trượng trên lưng,
Ba quỳ chín lạy Chu Dịch, xoay người xuống núi rời đi. Chu Dịch nhìn biển mây mênh mang, ngẩn ngơ hồi lâu.
“Quy thừa tướng, ngươi có cảm thấy sống lâu cũng rất mệt không?”
“Đại vương, sống lâu không tốt hay sao?’
Quy thừa tướng mới đột phá đại yêu không lâu, mấy ngày nay trong lòng tràn đầy vui mừng, đến ngay cả mùi vị Linh Sâm trăm năm cũng cảm thấy không tệ.
Chu Dịch lẩm bẩm nói: “Một đám người quen thân đều đã đi rồi, có lẽ một cái xoay người, một lần từ biệt, chính là vĩnh biệt.”
“Đại vương, nếu như suy nghĩ theo một góc độ khác thì.”
Quy thừa tướng có lẽ là đắc ý quá mức, miệng mồn không khống chế được nói: “Hai kẻ Hắc Hổ, Kim Ưng kia, thường xuyên khi dễ ta, đánh cũng không lại trốn cũng không thoát, chỉ có thể dựa vào chuyện sống lâu đợi cho chúng nó chết rồi, đến khi đó nhảy múa trên mộ của chúng!’
“Được, câu này ta sẽ nói cho Kim Ưng Hắc Hổ.
Chu Dịch chỉ đa sầu đa cảm trong giây lát, dù sao thì cũng đã đưa tiễn nhiều người rồi, chỉ là vì quen biết với Kim Ngang có hơi lâu.
Từ bảy tuổi đến bảy mươi tuổi, nhanh như một cái chớp mắt!
“Đại vương tha mạng a!”
Nhật nguyệt luân chuyển.
Lại thêm năm mươi năm trôi qua.
Chu Dịch chưa từng rời khỏi Ma Vân Động nửa bước, cũng không tham gia yến hội của đám Yêu Vương, một lòng khổ tu Luyện Khí.
Tứ nghệ tu tiên được tích lũy dần theo thời gian, đã lĩnh ngộ hết những truyền thừa có được, rồi sau đó không còn nghiên cứu sâu nữa.
Linh khí dư thừa, ăn vô số gốc linh dược trăm năm, đôi khi còn nếm thử hai gốc Linh Sâm ngàn năm, tốc độ tu hành nhanh hơn nhiều so với dự tính của Chu Dịch. Chỉ dừng lại ở bình cảnh Trúc Cơ hậu kỳ ba bốn năm, rồi cũng đột phá hậu kỳ.
Đạt tới Trúc Cơ hậu kỳ, vẫn cứ tiếp tục tích lũy pháp lực, tốn thêm ba mươi năm để đạt tới viên mãn.
“Pháp lực không hề tăng trưởng, bước tiếp theo chính là ngưng kết Giả Đan.”
Pháp lực bên trong đan điền của Chu Dịch đặc sền sệt, dường như đang có xu thế ngưng tụ thành thể rắn, nhưng Kết Đan quá nguy hiểm, cho dù là Giả Đan cũng cần phải cẩn thận.
“Một là không có truyền thừa, kinh nghiệm, hai là không có linh dược hộ thể, tuyệt đối không thể tùy tiện Kết Đan được!”
“Bốc được quẻ thăm thượng thượng, rồi lại tính tiếp!’
Mười năm sau.
Mỗi ngày ba quẻ, chín phần đều là thăm trung, có rất ít thăm thượng.
Trong số này đã từng có hai lần thăm hạ, Chu Dịch khống chế độn quang trốn về Vân Châu, ăn mừng nửa năm mới dám trở về.
“Từ từ chờ đợi!’
Chu Dịch không hề vội vàng chút nào, vẫn rung ống thăm như thường lệ, linh thăm rơi xuống đất.
Quang mang lóng lánh, chậm rãi ngưng tụ thành hai chữ.
“Lại là Ngũ Độc?‘
Chu Dịch trầm ngâm một lát, thông qua huyết khế triệu hồi bầy yêu.
Bạch Cốt phong.
Núi giống như tên, xương cốt phủ trắng.
Xương người xương thú tầng tầng lớp lớp, đen nhánh, đủ màu , chắc chắn là trước khi chết trúng phải kịch độc.
Trên khe hở giữa đám xương cốt, những con nhện với đủ mọi hình dáng chui tới chui lui, có con thì to bằng đầu nắm tay, có con thì to bằng chậu rửa mặt, lông lá xù xì, hoa văn quỷ dị. Ở giữa sườn núi có một huyệt động sâu thăm thẳm, ban ngày ban mặt những đám mây xanh lục cuồn cuộn phun trào, có tên là Bạch Cốt động.
Trong động lụa trắng bao phủ, tầng tầng lớp lớp dày đến ba bốn thước, đi trên đó như dẫm lên bông.
Trên đám lụa trắng là những cái kén, có cái to hơn một trượng, có cái nhỏ thì dài ba bốn thước. Một đầu của cái kén nhọn hoắt, đầu còn lại thì có một cái lổ, nhưng cái đầu lâu khô quắt lộ ra bên ngoài, có đầu người cũng có cái là đầu thú.
Động chủ là một con nhện tinh, sau khi luyện thành đại yêu thì tự lấy tên là Độc Lang Quân.
Hôm nay.
Độc Lang Quân vừa tu hành xong, có chút muốn ăn thịt, tám cái chân nhện bò trên lụa trắng, đi đến bên cạnh một cái kén mới.
Bên trong cái kén này chính là một con yêu thú gấu đen, mấy ngày không ăn không uống đã đói đến mức hai mắt đỏ lên, nhìn thấy Độc Lang Quân nửa người nửa nhện, điên cuồng giãy giụa cắn xé.
Nhưng vì cái kén bằng lụa trắng quá cứng, hùng yêu hao hết sức lực cũng không thể thoát ra được.
“Khặc khặc! Càng là giãy giụa, khí huyết lưu chuyển, mùi vị càng thêm tươi ngon!’
Trong miệng Độc Lang Quân há miệng đưa ra một cái răng nhọn hoắt, dễ dàng xuyên qua xương sọ của gấu tinh, chỉ trong một lát, gấu tinh đã khô quắt biến thành một cái xác khô.
Hưởng thụ xong mỹ vị, Độc Lang Quân đang muốn quay trở về, bỗng nhiên nhìn thấy một bóng người cao hai thước.
Trắng trẻo mập mạp, tứ chi ngắn ngủn, trên đầu mọc mấy chiếc lá cây màu xanh.
“Đây là...”