Khi Kim Cửu nói chuyện thì cặp mắt ửng đỏ, từ trong lòng lấy ra một quyển sách được làm từ da thú, khom người dâng lên, nói: “Đại nhân, trong này có ghi chép lại pháp môn đột phá Ngưng Khiếu, sư phụ nói nhờ ngài đặt tên cho nó?”
“Để ta xem thử”
Sau khi Chu Dịch lật xem sách, không nhịn được mà tán thưởng nói: “Với loại thuật pháp này, chỉ riêng việc đấu pháp chém giết, có thể sánh ngang với Trúc Cơ chân nhân.”
Theo như lời kể trong quyển sách bằng da này, sau khi tích trữ khí huyết trong khiếu huyệt, không ngừng tích lũy nén ép lại, cuối cùng sẽ biến thành huyết đan.
Về mặt lý thuyết thì mỗi một cái khiếu huyệt, đều có thể ngưng tụ một viên huyết đan, bởi vì tuổi thọ của Kim Ngang và bị ảnh hưởng bởi phương pháp tu tiên, trước mắt chỉ ngưng tụ thành công ở đan điền.
Khi đấu pháp điều động khí huyết bên trong huyết đan, không chỉ khiến nó trở nên mạnh mẽ cứng rắn hơn, mà còn có thể rời khỏi cơ thể mấy trượng, biến hóa thành hình thái bất kỳ.
“Sư phụ nói, nếu như đánh nhau với đại yêu ở khoảng cách gần thì còn được, nhưng nếu như đấu pháp với chân nhân thì chắc chắn sẽ chết bởi pháp khí, phù triện.”
Kim Cửu thở dài nói: “Đặc biệt là tuổi thọ chưa bao giờ tăng lên, sau khi ngưng tụ huyết đan chỉ có thể đạt tới tuổi thọ cực hạn của phàm nhân, tầm một trăm năm mươi tuổi.”
“Chỉ có hơn một trăm năm, một phương pháp tu hành mới bắt đầu từ con số không, có thể đạt tới mức độ không kém gì Trúc Cơ đã rất tốt. Sau này được các đời tiếp theo bổ sung hoàn thiện, tương lai chưa chắc đã không thể kéo dài tuổi thọ!”
Chu Dịch trầm ngâm hồi lâu, chậm rãi nói.
“Còn về phần đặt tên cho cảnh giới…… Vậy thì gọi nó là Bão Đan!”
“Mấy năm nay, tiểu Kim đã đi qua những đâu?”
Chu Dịch thu hồi sách bằng da thú, dò hỏi cuộc sống mấy năm nay của Kim Ngang.
“Sư phụ đi từ Bắc xuống Nam, thích nghi trong mọi hoàn cảnh, gặp được Nhân tộc thì truyền thụ phương pháp khí huyết……”
“Trong thời gian này có nhận vài đệ tử thân truyền, ta xếp thứ chín, cho nên đặt tên là Kim Cửu. Sau khi sư phụ một trăm ba mươi tuổi, thì đã ẩn cư ở Kim Cức Lĩnh, ở nơi đó có một thành trì mà người và yêu cùng nhau chung sống.”
Kim Cửu kể lại đại khái cuộc sống của Kim Ngang tám mươi năm qua, nói: “Rồi cũng lệnh cho ta và các sư huynh sư đệ, cũng làm như hắn, truyền pháp tứ phương.”
“Không tồi.”
Chu Dịch khen ngợi gật đầu, tinh thần truyền thừa so với võ đạo quan trọng hơn.
“Ngươi hãy truyền phương pháp Bão Đan cho Ma Vân thành, bổn vương sẽ sai người dựng tượng của Kim Ngang, ghi khắc công tích của hắn, để cho người đời sau chiêm ngưỡng.”
“Đa tạ đại nhân.”
Kim Cửu đã hiểu được, tại sao sư phụ thường hay nói, Kim Dịch Yêu Vương thật sự khác với những Yêu tộc còn lại, đối đãi với Nhân tộc bình đẳng.
……
Chu Dịch cai quản Ma Vân Phong đã một trăm năm mươi năm, ước chừng cũng đã qua sáu bảy thế hệ, ở trong thành sớm đã được coi như thần minh.
Mỗi gia đình đều thờ phụng tượng thần, sớm tối đều thắp hương cầu nguyện, ngày tết sẽ tổ chức lễ cúng bái quy mô lớn.
Quy thừa tướng truyền ra bên ngoài chuyện Chu Dịch thích rượu ngon, người trong thành lập tức hứng thú với việc sản xuất rượu trái cây, sau trăm năm phát triển, cũng đã xuất hiện không ít loại rượu ngon có mùi vị thượng đẳng.
Hiện giờ một mệnh lệnh được ban ra, tượng đá hình Kim Ngang được điêu khắc suốt đêm cho xong, đặt ở trung tâm của thành trì.
Sau khi Kim Cửu truyền bá phương pháp khí huyết Bão Đan, trong số những võ giả trong thành bị mắc ở cảnh giới Ngưng Khiếu đã rất lâu, không bao lâu sau đã có người tấn chức thành công, thực lực tiến vùn vụt.
Bão Đan cảnh xuất hiện, khiến cho Ma Vân thành xuất hiện thay đổi to lớn.
Chiến lực có thể sánh bằng chân nhân, đại yêu, bất kể là có ở đâu thì cũng xứng được gọi là cao thủ, thét khí thành sấm, mở núi chém đá, làm cho Ma Vân thành tiến vào một giai đoạn phát triển mới.
Đồng thời, cũng bắt đầu xuất hiện giai cấp.
“Dân cư bùng nổ, thực lực chênh lệnh, đây là tất nhiên!”
Chu Dịch không can thiệp vào sự thay đổi của thành thị, chỉ thờ ơ lạnh nhạt, giống như đang quan sát sự hình thành của nền văn minh trong một mô hình trò chơi.
“Trường sinh giả cần phải học được cách trở thành người đứng ngoài quan sát lịch sử, nhìn xem sự biến ảo của triều đại, nhìn xem văn minh hưng tàn, nhìn xem kỷ nguyên thay đổi…… Gặp được người thú vị, thì sẽ đi cùng một đoạn đường, cuối cùng vẫn phải độc bước một mình.”
“Cho dù muốn thay đổi lịch sử, cũng không nên tham dự quá nhiều, chỉ cần gieo mầm vào thời điểm mấu chốt, những việc còn lại thì để cho thời gian!”
Chu Dịch cũng đã ngộ ra rằng, tâm trạng xao động sinh ra khi bế quan trong một thời gian dài, rồi từ từ cũng sẽ bình lặng lại.
……
Hôm nay.
Trên Ma Vân Phong.
Tiểu Toản Phong ngồi trên cao, lá cờ nhét vào sau đầu đón gió bay phấp phới, đang tán dóc với yêu binh dưới trướng.
“Chỗ này của ta cũng không phải là chỗ khỉ ho cò gáy, những Yêu Vương kia nghe nói là có được linh trí, vẫn cứ ăn lông uống máu, cũng chẳng khác gì đám dã thú kia.”
Hừ hừ!
Heo yêu kêu hai tiếng coi như đáp lời, lắc lư cái quạt làm bằng lá chuối, quạt vù vù thổi tan cơn nóng.
Trong số này có những tiểu yêu mới đến, bất kể là chúng có cảm thấy hứng thú hay không, đều a dua theo lãnh đạo gật đầu đồng ý.
“Đừng có phản đối, có biết làm sao mà ta có được vị trí thủ lĩnh tuần sơn này không?”
Tiểu Toản Phong nói: “Hai mươi năm trước ở phía Đông có một con xà yêu dị chủng, ỷ vào vài phần thực lực, muốn bá chiếm địa bàn của ngưu gia. Lúc ấy ta đi theo thủ lĩnh tuần sơn, đụng phải hai núi đang đụng độ với nhau, ngưu gia lắc mình biến lớn như một ngọn núi, một chân dẫm cho con xà yêu kia thành thịt vụn.”
Tiểu yêu lập tức nghi ngờ, nói: “Chuyện này thì có liên quan gì đến chuyện làm thủ lĩnh chứ?”
Không đợi đến khi Tiểu Toản Phong khoe mẽ thêm hai câu, heo yêu hừ hừ nói toạc ra: “Thằng nhóc này sợ tới mức chẳng còn biết gì, chạy loạn chui vào trận địa của địch, đúng lúc con xà yêu kia đã chết, nó thì lại có được công lao xung phong.”
“Rắm thúi!”
Tiểu Toản Phong đang muốn giải thích, sắc trời bỗng nhiên âm u, ngẩng đầu nhìn thì mới phát hiện mây đen đã quần tụ.
“Trời chuyển nhanh quá……”