Thi triển toàn lực tam biến Ngưu, Ưng, Hổ, Chu Dịch hóa thân thành người khổng lồ cao đến mười hai trượng, trên đầu mọc sừng vàng, sau lưng mọc đôi cánh, bàn tay hóa thành móng vút sắc nhọn của hổ, suy nghĩ vừa xoay chuyển đã biến thành lưỡi dao sắc bén dài một trượng.
“Ngưu nhi, đến thử sức nào!”
Chu Dịch cảm nhận sức mạnh mênh mông vô tận trong cơ thể, dường như có thể dời non lấp biển, không thể kìm chế được mà muốn đọ sức với con bò vàng.
Một lát sau.
Trên không trung truyền đến những tiếng nổ ầm vang, liên tục không dứt, những tiếng động truyền xa đến mấy chục dặm.
Ầm!
Một bóng người rơi xuống, đập sâu vào mấy chục trượng trong lòng núi mới dừng lại, toàn bộ ngọn núi sụp đổ hơn môt nửa.
“Thằng nhóc con nhà ngươi đúng là không hiểu đạo lý đối nhân xử thế, đạo hữu luận bàn, thì nên làm ra vẻ dốc hết sức đánh nhau, cuối cùng may mắn nên dành được chiến thắng.”
Chu Dịch từ trong lòng núi bay lên không trung, trên mặt không thể kìm chế được nét hưng phấn, nếu chỉ xét về sức mạnh thân thể đáng lý ra thì không hề yếu hơn chân quân Nhân tộc, nhưng mà so với Yêu Vương vẫn là chênh lệch khá xa.
“Công pháp thì chỉ còn thiếu Luyện Linh quyết nữa, thì tinh khí thần sẽ đạt tới cực hạn của Trúc Cơ, trận pháp cấm chế cũng vượt qua được khảo nghiệm về Hóa Hình lôi kiếp, chờ đến khi hạt sen trưởng thành, thì ít nhất sẽ có thêm chín phần khả năng chắc chắn ngưng đan thành công!”
……
Lại thêm ba mươi bốn năm trôi qua.
Chu Dịch ngừng bế quan, bấm đốt ngón tay tính toán, đã bảy trăm tuổi rồi.
“Hy vọng mọi chuyện đều thuận lợi, đừng đợi đến khi Nguyên Anh lão tổ chết rồi mới ngưng đan, vậy thì cũng quá mất mặt!”
……
Hôm nay.
Tính từ khi có được cây sen bảy màu trong Bạch Cốt động cho đến nay đã tròn hai trăm năm.
Dưới hồ nước ngầm dưới Kim Cức Lĩnh.
Trận pháp tầng tầng, cấm chế hùng mạnh.
Giữa hồ, một đóa hoa sen bảy màu chậm rãi khô héo, chỉ còn lại đài sen màu xanh lá nằm chính giữa, phát ra mùi hương như thấm vào ruột gan.
“Cuối cùng cũng trưởng thành rồi!”
“Từ sau khi Luyện Linh quyết viên mãn, ta cứ ngồi mọc rễ ở đây. Cũng đã đợi chờ năm mươi năm rồi, trên phàm tục sinh sinh tử tử cả hai đời người, với ta mà nói lại chỉ là hoa nở hoa rụng trong khoảnh khắc mà thôi!”
Chu Dịch từ từ ngộ ra rằng vì sao thần tiên lại lãnh đạm, dưới sự mài mòn của thời gian, tất cả yêu hận tình thù cũng chỉ là mây khói mà thôi.
“Bói một quẻ, cơ duyên Kết Đan, phải lấy được thăm thượng thượng!”
Dứt lời chậm rãi lắc ống thăm, một cây linh thăm rơi xuống đất, ánh sáng lóng lánh chậm rãi ngưng tụ thành hai chữ.
Cửu cửu!
Mắt Chu Dịch rũ xuống, tự hành Trúc Cơ, tinh khí thần đại viên mãn, Kết Đan linh vật vv, cũng chẳng thể nào tiến thêm được nữa.
“Một phần còn lại, rốt cuộc là còn thiếu sót ở đâu chứ……”
“Đại đạo năm mươi, thiên địa chỉ diễn sinh bốn chín, biến số còn lại, vừa là lưu lại một đường sống, cũng là một đường không viên mãn!”
“Thiên địa còn không thể viên mãn, huống chi là Kim Đan chứ?”
Chu Dịch dường như đã lĩnh ngộ được, dù sao thì cũng đã đọc niệm kinh Phật mấy trăm năm, kinh nghĩa điển tịch tuy không thể trợ giúp tăng trưởng pháp lực, nhưng lại cất giấu sự lý giải của tiên hiền đối với thiên địa, đại đạo.
Thả hạt sen bảy màu vào trong hộp ngọc đóng nắp lại, thân hình lóe lên, Chu Dịch xuất hiện ở Ma Vân Động.
Từ sau khi con bò vàng tấn chức Yêu Vương, Ma Vân Động được xây dựng mới không còn là một hang động nữa, mà còn xây dựng quy hoạch lại cả một ngọn núi, từ xa nhìn lại có thể nhìn thấy nửa bên dưới là núi, nửa bên trên là dảy cung điện hình đầu trâu.
Trong chủ điện.
Chu Dịch vừa mới ngồi xuống vị trí trên cùng, bên cạnh đã truyền đến giọng nói của Quy thừa tướng.
“Đại vương, rốt cuộc ngài cũng xuất quan rồi!”
“Có chuyện gì quan trọng không?”
Chu Dịch liếc mắt nhìn, đến Thập Vạn Đại Sơn này đã hơn ba trăm năm, thứ duy nhất không thay đổi chính là thằng nhãi này, vẫn là dáng vẻ tứ chi ngắn nhỏ cõng theo cái mai rùa to.
“Hồ Hỉ, Ngao Điển đã chết……”
Quy thừa tướng nói năng cẩn thận, thấy sắc mặt Chu Dịch hững hờ, tiếp tục nói: “Chôn ở phía Tây Ma Vân thành, dựng bia chép sử, hàng năm được Nhân tộc hương khói cung phụng.”
“Đã biết.”
Chu Dịch đã biết được chuyện này từ trước, khi nhị yêu thân tử đạo tiêu, huyết khế hồn khế lần lượt tan biến.
Ánh mắt của Quy thừa tướng có chút ảm đạm, lại tiếp tục báo cáo, nói: “Hiện giờ bên dưới Ma Vân Động có hai mươi ba đại yêu, một vạn ba ngàn yêu binh, trong đó ba ngàn yêu binh giỏi thuật pháp Hóa Hình đóng quân ở Ma Vân thành, còn lại thì đóng giữ những ngọn núi con sông chung quanh đây.”
Chu Dịch hỏi: “Trong thành có bao nhiêu dân cư?”
“Ngưu gia chọn lựa một nơi ven sông, sàn bằng ba ngọn núi, sau khi Nhân tộc đến ở thì sinh sôi nhanh chóng, đã vượt qua năm vạn dân cư.”
Quy thừa tướng nhớ tới một chuyện, nói: “Đại vương, bởi vì Kim Cức Lĩnh cách Vân Châu tương đối gần, lại không kỳ thị Nhân tộc. Khi Ngưu gia tuần tra trong thành, phát hiện có tu sĩ ẩn nấp, trong đó có hơn mười vị Trúc Cơ chân nhân.”
Chu Dịch nhíu mày: “Trúc Cơ kỳ cũng chạy tới ngoại vực trốn tai ương, trong Vân Châu đã xảy ra chuyện gì lớn rồi sao?”
Quy thừa tướng nói: “Nghe đồn chưởng môn Vân Long chân quân của Đan Đỉnh Tông rơi vào trận pháp cấm chế của Thiên Ma tông, thân tử đạo tiêu.”
Chu Dịch nghi ngờ, nói: “ Chưởng môn của Đan Đỉnh Tông không phải là Đan Dương Tử hay sao?”
“Đó là chuyện của hai trăm năm trước rồi”
Quy thừa tướng giải thích nói: “Sau khi chưởng môn tiền nhiệm tọa hóa, Khô Vinh chân quân kế vị, rồi sau khi hắn tọa hóa mới đến lượt Vân Long chân quân, hiện giờ tất nhiên là lại thay đổi chưởng môn.”
“……”
Chu Dịch nghe vậy trong lòng lại có xúc cảm, dường như một đoạn đại nhân quả tan thành mây khói, thở dài một tiếng nói: “Trong núi sống một ngày, trên đời đã ngàn năm. Kim Đan chân quân uy danh hiển hách, mấy trăm năm sau, cũng chỉ còn lại một nắm tro tàn!”
“Bọn họ chỉ có thể đắc ý một đời, làm sao có thể so với Đại vương được chứ!”
Quy thừa tướng lại nịnh bợ, tiếp tục nói: “Sau khi chưởng môn gặp nạn, nghe nói có Nguyên Anh lão tổ giao thủ với nhau, đánh nát ngàn dặm địa mạch, sau khi được chư tông điều đình, chính ma đấu kiếm tạm thời hoãn lại.”