Ta Trường Sinh Bất Tử Ở Tu Tiên Giới (Bản Dịch Full)

Chương 183 - Chương 183 - Người Và Yêu Sống Chung (2)

Chương 183 - Người và yêu sống chung (2)
Chương 183 - Người và yêu sống chung (2)

Chu Dịch nhíu mày một chọn: “Điều đình? Tạm hoãn?”

Đấu kiếm chính là ân oán chồng chất của lưỡng đạo chính ma sau ngàn năm mà bùng nổ, dựa theo ghi chép trong điển tịch, mỗi một lần đều phải có Nguyên Anh lão tổ ngã xuống, thậm chí có tông môn bị huỷ diệt, chưa bao giờ từng có chuyện chờ chờ rồi lại đánh.

“Chỉ có những chuyện quan trọng hơn, mới có thể làm chính ma buông tha ân oán cá nhân!”

Ánh mắt của Chu Dịch hơi chững lại, phân phó nói: “Ngươi sai người đi thăm dò…… Thôi, việc này để cho con bò vàng đi làm.”

Một lát sau.

Con bò vàng xuất hiện ở Ma Vân Động, khom người nói: “Chúc mừng Đại vương xuất quan.”

Chu Dịch hơi gật đầu, nói: “Ngươi đi đến chỗ của những Yêu Vương khác, và đến Bích Ba đàm Long Cung hỏi thăm một phen, trong năm trăm năm gần đây, trong Nhân tộc có những ai mới tấn chức Nguyên Anh.”

Nguyên Anh lão tổ có thể nói là lực lượng mang tính quyết định, mỗi một người như họ xuất hiện đều sẽ khiến cho Cửu Châu chấn động, Yêu tộc không thể nào không để tâm đến được.

“Tuân mệnh.”

Con bò vàng lĩnh mệnh rời đi.

“Cho dù Nguyên Anh lão tổ có sử dụng đan dược kéo dài tuổi thọ, thì bí thuật tu hành kéo dài tuổi thọ, cùng lắm thì chỉ được một ngàn hai ba trăm năm tuổi thọ mà thôi, trừ đi khoảng thời gian tu hành Trúc Cơ, Kim Đan, còn lại chừng một ngàn năm tuổi thọ.”

“Nếu như năm trăm năm vừa rồi không xuất hiện Nguyên Anh, rồi năm trăm năm tới thậm chí chưa cần đến năm trăm năm, tất cả Nguyên Anh lão tổ đều chết già, vậy người đứng đầu trong đám tu sĩ sẽ trở thành Kim Đan sao?”

“Có lẽ là vậy, ta chẳng cần phải làm gì cả, cứ sống như vậy thì sẽ trở thành vô địch sao?”

Chu Dịch trầm tư hồi lâu bên trong điện, thân hình lóe lên rồi biến mất không thấy đâu.

……

Ma Vân thành.

Một thành thị với năm vạn dân cư, có rất nhiều nơi như vậy ở Vân Châu, nhưng trong Thập Vạn Đại Sơn lại là một nơi náo nhiệt bậc nhất.

Trên đường phố cả người lẫn yêu đều rộn ràng nhốn nháo.

Võ giả mặc áo da thú, khiêng yêu thú mới săn bắt được. Con yêu quái đầu sói đang dùng dược liệu khoáng thạch để đổi lấy rượu của lão giả bán rượu.

“Thịt dê, thịt dê tươi ngon đây!” Một con yêu quái đầu dê có sừng dê mở tấm da thú ra, bên trong là thịt yêu thú phát ra linh khí.

Vừa mới khai trương đã hấp dẫn không ít võ giả nhân tộc, thuật pháp khí huyết rèn thể được truyền bá rộng rãi, máu thịt của yêu thú cung không đủ cầu.

“Đổi rượu, chỉ đổi rượu!”

Con dê yêu kia vuốt râu, nói: “Đại vương nhà ta nói, một vò rượu đổi một cân thịt, đừng có mặc cả.”

Giá cả có lẽ là hơi cao, khiến cho đám đông xôn xao bàn tán, nhưng mà con dê yêu kia buôn bán không tệ, rất nhanh đã bán được mấy chục cân. Nhưng vò rượu thì có cái lớn cái nhỏ, vò đựng thì có cái mỏng cái dày, không biết sau khi trở về có bị trách phạt không nữa.

Giao dịch dùng vật đổi vật, có đôi khi không công bằng, hơn nữa tính tình Yêu tộc táo bạo, một khi nổi nóng là sẽ cướp đoạt.

Thích hóng chuyện chẳng phân biệt chủng tộc, một đám người đầu rắn đầu hổ đầu trâu, nhân yêu muôn hình muôn vẻ, hi hi ha ha ồn ào vây chung quanh.

Chủ quán cũng không nóng nảy, trong nháy mắt đã xuất hiện đại yêu quản lý đường phố, bắt đám yêu quái gây chuyện đi.

“Thú vị thú vị.”

Chu Dịch biến hóa thành đạo nhân trung niên, dạo bước bên đường, tặc lưỡi ngạc nhiên khi nhìn thấy cảnh tượng vừa quỷ dị lại hài hòa như vậy.

“Vị đạo hữu này……”

Một bà thím trung niên có dáng vẻ yểu điệu bỗng nhiên sấn tới, thấp giọng nói: “Có muốn song tu không?”

“Ồ? Song tu bằng cách nào?”

Ánh mắt Chu Dịch quỷ dị, thần thức đảo qua nữ tử kia, bản thể là một con hồ ly tinh lông trắng.

Hồ yêu am hiểu ảo thuật, tiểu yêu đã có thể biến hóa thành hình người, lại có thiên phú mị hoặc tâm thần, là sủng vật được rất nhiều tu sĩ cùng đại yêu ưa thích.

“Đạo hữu đi theo thiếp thân.”

Hồ ly tinh dắt Chu Dịch đi xuyên qua đường phố vào trong hẻm, đi vào một ngõ nhỏ, nói: “Ngài vào bên trong nhìn thử thì khắc biết, bên ngoài mỗi gian nhà đều có thẻ bài giá cả, chỗ ta cũng không phải là nhà thổ trái phép, thuật pháp tu hành chính là Âm Dương thuật chính thống của Đạo gia!”

Chu Dịch cất bước đi vào bên trong, ngõ nhỏ chỉ liếc mắt một cái là nhìn thấy điểm cuối, ước chừng có khoảng hai mươi mấy gian nhà đá hai bên trái phải.

Gian nhà đầu tiên ở bên tay trái, cửa phòng đóng chặt, thẻ bài có viết giá cả đã bị lật úp lại, có lẽ là đang vất vả tu hành. Cửa phòng của gian phòng bên phải khép hờ, trên thẻ bài có viết: Hồ Dao Dao, tu hành Xuân Phong Vũ Lộ quyết, mười khối linh thạch.

“Cái giá này cũng cắt cổ quá đi!”

Chu Dịch dừng bước chân, cấm chế cách âm sơ sài, căn bản là không thể ngăn cản được thần thức của hắn.

Trong phòng có một nữ tử, khuôn mặt tinh xảo quyến rũ, tấm lụa mỏng màu hồng trên người nửa che nửa hở, bộ lông xù tai của hồ ly, một cái đuôi to lớn che đậy trên người, đôi lúc lại lắc lư.

“Hoang đường! Quả thực hoang đường!”

Chu Dịch đi sâu vào bên trong ngõ nhỏ, cẩn thận ghi nhớ mỗi tấm biển hiệu nhà, sau này cần nghiêm khắc phê bình từng người một.

Ở cuối ngõ nhỏ là một tiểu viện độc lập, khác xa so với những căn nhà đá thô ráp cổ xưa trong thành, tạo hình rất tinh xảo, phong cách kiến trúc xây dựng có chút tương tự như Đại Càn.

Cộc Cộc Cộc!

Cửa viện mở ra, là một lão đạo gầy còm, khí tức Trúc Cơ sơ kỳ.

Lão đạo dùng thần thức đảo qua người Chu Dịch, xác định là Nhân tộc, thu lại pháp khí bên trong tay áo, dò hỏi.

“Vị đạo hữu này trông có vẻ lạ mặt?”

Chu Dịch nói: “Bần đạo là Đường Huyền, mới từ Vân Châu tới nơi này, xin được mạo muội quấy rầy.”

Lão đạo cười nói: “Bần đạo là Lư Lâm, cũng mới đến nơi đây được mười năm, cùng sinh sống ở dị vực thì nên quan tâm chiếu cố lẫn nhau, đạo hữu mời vào trong ngồi.”

Sân viện nhà Lư Lâm không lớn lắm, bên trong có trồng một cây bạch quả, dưới tàng cây có bàn đá ghế đá. Trên mặt bàn có khắc những ô vuông ngang dọc, trên đó là những quân cờ đen trắng đan xen nhau, rõ ràng là đang đánh cờ.

“Hôm qua cờ hạ được một nửa, Từ đạo hữu nhận được tin của đệ tử, vội vàng trở về chăm sóc đan lô, hẹn sau mấy ngày nữa lại đến chơi cờ.”

Bình Luận (1)
Comment
darkstalker8x2 6
darkstalker8x2
Reader
3 Tháng Trước
Truyện nd rất hay nhưng lối hành văn của tác giả làm người đọc khó theo dõi, nhưng đoạn đối thoại dài giữa các nhân vật thì ko biết ai đang nói ai đang nghe luôn, những đoạn chuyển diễn biến tình tiết thì toàn bị ăn mất phần đâu, làm ngta ko bắt kịp nội đúng tác giả đg muốn truyền đạt ở đây là gì, còn phần dịch thì hẳn là dịch giả dùng AI để dịch luôn, lủng củng vcl, đọc mà rối hết cả não.
Trả lời
| 0