Đạo nhân vẫn không cự tuyệt, ngược lại lấy ra một cái hồ lô màu tím, sau khi mở hồ lô ra thì mùi hương bay khắp nơi, khiến cho Hổ yêu thèm chảy nước miếng.
“Hổ đạo hữu không tránh đi sao?”
“Bây giờ mà có tránh đi thì cũng đã chậm, ta quen với rượu thịt, trở về sơn động lại ăn tươi nuốt sống, chịu đựng như vậy không bằng chết đi!”
Hổ yêu nhìn lôi vân trên bầu trời, lẩm bẩm nói: “Thật sự hy vọng vị kia độ kiếp thành công, trong Ma Vân Động đã có hai vị Yêu Vương, cho dù là Bích Ba đàm cũng sẽ không dám làm khó.”
“Vô Lượng Thiên Tôn”
Chúng chân nhân, đại yêu trên không trung sôi nổi gật đầu, mắt lộ ra vẻ chờ mong.
……
Ầm ầm ầm!
Vân kiếp ngưng tụ một lát, tập trung đủ uy lực, một luồng sấm chớp có kích cỡ như thùng nước ầm ầm rơi xuống.
Trận pháp cấm chế trên Ma vân đỉnh phát sáng lóng lánh, mấy chục cây trận kỳ ngưng kết thành tổ hợp trận pháp, không ngừng triệt tiêu uy lực của lôi kiếp.
Chu Dịch khoanh chân ngồi chính giữa trận pháp, có kinh nghiệm độ kiếp của con bò vàng trước đây, cũng không lo lắng lôi kiếp sẽ phá vỡ trận pháp, một phần sức mạnh tâm thần để gia cố trận kỳ, chín phần sức mạnh tâm thần còn lại đều ngưng tụ thành pháp lực trong đan điền.
Pháp lực không ngừng đè nén, dần dần chuyển từ trạng thái thể dịch sền sệt, chậm rãi hóa thành thể rắn.
“Giả Đan cảnh!”
Chu Dịch đã dự đoán từ trước, căn cơ của bảy trăm năm tu hành, ngưng kết Giả Đan dễ như trở bàn tay.
Thần thức khống chế Giả Đan tiếp tục ngưng thật, dần dần chuyển biến thành Chân Đan, trong quá trình này Giả Đan không ngừng bắn ngược bành trướng. Mỗi một lần bắn ngược, không ngừng vào đánh sâu trong thần thức, đồng thời cũng tạo ra một áp lực khổng lồ đối với thân thể.
Một khi thần thức mất đi sự khống chế, hoặc là thân thể không thể chịu đựng nổi, thì sẽ dẫn đến kết cục đan nổ người vong.
Sắc mặt Chu Dịch hững hờ, thần thức dễ dàng áp chế Giả Đan tiếp tục bành trướng bắn ngược, thậm chí là còn chẳng phát run như cơ thể của Yêu Vương nữa là.
Cùng lúc đó.
Tiểu Tứ Cửu thiên kiếp không ngừng rớt xuống, tiếng sấm giằng co hơn nửa canh giờ, sau khi đánh nát mấy trăm tầng trận pháp, rốt cuộc cũng bắt đầu tan biến.
Một luồng thần quang ngũ sắc xuyên qua cấm chế, bao phủ khắp người Chu Dịch bên trong.
“Thiên địa ban tặng!”
Chu Dịch không phản kháng, vốn dĩ khi giả đan ngưng thật đến mức cực điểm, được thần quang gột rửa sẽ hóa thành sắc vàng.
Thiên địa linh khí rót vào trong Kim Đan, pháp lực nhanh chóng tăng trưởng, khí tức khủng bố bao phủ toàn bộ ngọn núi.
Một hồi lâu sau đó.
Chu Dịch mới thu liễm khí tức, lại khôi phục lại hình dáng của một thanh niên với đôi cánh vàng, cảm nhận được pháp lực cuồn cuộn trong cơ thể, không nhìn được mà phát ra một tiếng thét dài đầy sảng khoái.
Phía Nam truyền đến hai giọng nói, chỉ thấy con bò vàng và Thanh Tùng đứng trên đám mây, từ xa chắp tay chúc mừng.
“Chúc mừng đạo hữu độ kiếp thành công!”
Cùng lúc đó.
Ma Vân Phong, Ma Vân thành truyền đến những tiếng hô chúc mừng vang dội.
“Chúc mừng đại thánh độ kiếp thành công!”
“Kim Thần thọ cùng trời đất!”
“Chúc mừng kim chân quân!”
“……”
Loài người và yêu sống chung trong thành, phàm nhân tu sĩ yêu quái với ngôn ngữ bất đồng, nhưng cùng phát ra những lời chúc mừng từ nội tâm .
“Xin chào Thanh Tùng đạo hữu.”
Dưới chân Chu Dịch nổi mây bay lên trời, chắp tay nói: “Mấy năm gần đây tiềm tu, không thể đến nhà để chia buồn, mong Yêu Vương lượng thứ.”
“Không sao không sao.”
Dáng vẻ của Thanh Tùng Yêu Vương không khác gì con người, chỉ có làn da là trắng mịn như ngọc: “Bần đạo tính tình biếng nhác, chưa bao giờ quan tâm đến Kim Cức Lĩnh, để mặt cho thuộc hạ quậy cho chướng khí mù mịt. Đạo hữu tới đây, xây dựng thành trì lập ra quy tắc, ngược lại thì an ổn hơn rất nhiều.”
“Mời đạo hữu đến phủ bàn luận.”
Chu Dịch không hề thăm dò lời nói của Thanh Tùng là chân thành hay chỉ là giả dối, cười nói: “Vừa đúng lúc bần đạo có ủ linh tửu, đã được ba trăm năm tuổi, cùng nhau phẩm rượu.”
“Tốt quá!”
Thanh Tùng Yêu Vương cũng đáp xuống đụn mây, nói: “Nhắc đến đây không sợ đạo hữu chê cười, bần đạo cũng đã vài lần che dấu thân phận, đến Ma Vân thành uống rượu, đến khi say mèm mới quay trở về.”
Lòng Chu Dịch khẽ dao động, hiểu ra rằng Thanh Tùng Yêu Vương đang bày tỏ thiện chí, nhân tiện hỏi.
“Khi bần đạo và bò vàng còn chưa thành yêu, đều được nhân tộc cứu vớt nuôi dưỡng, cho nên mới xây dựng nên tòa thành trì này, đạo hữu nghĩ như thế nào?”
“Trước ngày hôm nay, Bích Ba đàm có ý kiến, nhiều lần phái bần đạo tới đây giám sát.”
Thanh Tùng Yêu Vương thẳng thắng thừa nhận, nói: “Sau ngày hôm nay thì có thể là sẽ mặc kệ, thậm chí sẽ ngấm ngầm đồng ý, đề phòng chọc phải Nguyên Anh lão tổ.”
Nhân đạo Cửu Châu hưng thịnh, Yêu tộc chỉ cư ngụ ở một góc nhỏ trong tứ hải, vẫn ở vào thế yếu trong đại chiến giữa hai tộc.
Bình thường Nhân tộc bận rộn nội đấu chính ma, thế lực ngang bằng với Yêu tộc, một khi đấu kiếm quyết định được thắng bại, chính đạo hoặc ma đạo sẽ do Nhân tộc thống trị. Người thắng sẽ kiếm một lý do, dẫn theo tông môn tám châu mở ra trận chiến giữa hai tộc, đối mặt với đám tu sĩ nhiều như mây, có thể nói đây là kiếp nạn của Yêu tộc.
“Việc này bần đạo sẽ bẩm báo cho Long Quân”
Mắt của Chu Dịch phát sáng, đấu kiếm lại trở thành cơ hội của Ma Vân thành, mối liên hệ giữa Yêu tộc, Nhân tộc sau mấy trăm năm tập trung vào việc phát triển sẽ trở nên sâu xa, cả hai bên, nếu ai muốn công phạt đều sẽ là ném chuột sợ vỡ đồ.
Làm như vậy, cũng không phải là vì Chu Dịch muốn tạo lập thế lực, tranh bá thiên hạ gì đó.
Điều này không hợp với tính cách và lợi ích của Chu Dịch, tạo nhân quả quá sâu rộng với thế lực, sau này chắc chắn sẽ bị phản phệ. Ví dụ như bị thuộc hạ cản trở gây ảnh hưởng đến quyết định, lúc cần giữ thì lại không giữ lại, rất có thể sẽ tan thành mây khói cùng với thế lực của mình.
Đã có bao nhiêu Nguyên Anh lão tổ không thể sống thọ đến già, chính là vì rơi vào tranh đấu giữa các thế lực, nên lấy đó làm gương!
Ước nguyện ban đầu khi Chu Dịch xây dựng Ma Vân thành, chỉ là vì để bảo vệ cho Nhân tộc bên trong thành, chứ không hề có mục đích nào khác nữa.