Địa Hỏa cung.
Trên đảo trung tâm.
Phùng Dương ngồi khoanh chân trong trận pháp, địa hỏa mãnh liệt không ngừng tôi luyện thân thể, từng sợi khói đen bay ra từ trong cơ thể.
Độn quang đáp xuống hóa thành Chu Dịch, thần thức đảo qua đám khí đen kia, chau mày.
“Phùng đạo hữu, ngươi đụng phải Yêu Nhân của Quỷ Vương tông phải không?”
Chu Dịch từng nhìn thấy loại khói đen này trên người của Hắc Khô, trong sinh cơ có lẫn quỷ khí, âm sát, theo như lời của Huyền Trụ thì là nửa người nửa quỷ.
Phùng Dương lắc đầu nói: “Bần đạo không biết Yêu Nhân này thuộc tông môn nào, dường như đã biết trước được hướng đi của bần đạo, nửa đường giăng bẫy mai phục, may mắn là bần đạo mang theo một lượng lớn Địa Hỏa châu, cường ngạnh làm nổ tung trận pháp.”
Chu Dịch hỏi: “Trong Địa Hỏa cung có bao nhiêu người biết chuyện đạo hữu đi Hãm Không hải vực?”
Phùng Dương nói: “Trước khi đi thì có nói với chưởng môn và các chấp sự, sai bọn họ đề phòng cẩn thận, đề phòng kẻ địch bên ngoài xâm lấn.”
Chu Dịch tiếp tục hỏi: “Vậy thì có những ai biết được phương hướng, tuyến đường cụ thể?”
Phùng Dương trầm mặc một lúc lâu, không trả lời.
Chu Dịch nói: “Người này tất nhiên là có quyền lực không nhỏ tại Địa Hỏa cung, nếu đã phản bội tông môn, tại sao đạo hữu còn che chở cho hắn?”
Chưởng môn Viên Kỳ đứng bên cạnh nôn nóng nói: “Sư tôn đã biết được kẻ tình nghi, gọi hắn tới thi triển Vấn Tâm thuật, cũng sẽ không hại đến tánh mạng hắn!”
Phùng Dương thở dài một tiếng, nói: “Đi gọi tiểu sư đệ của ngươi tới đây”
“Tiểu sư đệ!”
Viên Kỳ hoảng sợ, rồi sau đó là phẫn nộ.
Môn phái coi tiểu sư đệ như là tia hi vọng, đem hết tài nguyên bồi dưỡng giúp hắn ngưng kết Kim Đan, nào ngờ mới đột phá tu vi Trúc Cơ không lâu, thì đã bán cả lão tổ của tông môn thế này!
Viên Kỳ đi nhanh mà trở về cũng rất nhanh, sắc mặt càng thêm khó coi.
“Sư tôn, không bao lâu sau khi ngài trở lại, tiểu sư đệ đã rời khỏi tông môn, trước khi bỏ đi còn lừa người khác mở bảo khố của tông môn, càn quét sạch trơn!”
“Phốc!”
Phùng Dương nghe vậy phẫn nộ công tâm, trong lúc nhất thời không kịp áp chế quỷ khí, há mồm phun ra máu đen, mái tóc đen dần dần trở nên bạc trắng nhanh với tốc độ mà mắt thường có thể thấy được.
“Sư tôn, phải bảo trọng thân thể!” Viên Kỳ sợ tới mức quỳ rạp xuống đất, liên tục khuyên bảo trấn an.
“Ha ha! Khi xưa lão phu chẳng qua cũng chỉ là một ngư dân, may mắn được sư tôn coi trọng, nhận làm đệ tử. Từ Luyện Khí đến Trúc Cơ, rồi lại đến Kim Đan, trong vòng bốn trăm năm trải qua biết bao nhiêu trận chém giết, xông qua bao nhiêu mưa gió.”
Giọng của Phùng Dương lạnh như băng, nói: “Không ngờ lại mắc phải sai lầm không đáng có này, mất hết danh tiếng của cả đời!”
Viên Kỳ sợ tới mức run bần bật, chỉ cảm thấy sư tôn có khuynh hướng nhập ma, trước đây sư tôn rất yêu thương tiểu sư đệ, tiểu sư đệ hiếu thuận biết là bao nhiêu, hiện tại tất cả đều hóa thành thù hận.
“Đường đạo hữu, vốn dự tính đợi thêm mấy năm nữa, sẽ mời đạo hữu gia nhập vào bổn môn.”
Phùng Dương nói: “Hiện giờ bần đạo gặp biến cố, tuổi thọ ít nhất cũng đã mất đi mấy phần, bất kỳ lúc nào đều có khả năng tọa hóa. Trong thời điểm bất ổn như thế này, bần đạo cũng không muốn quanh co nữa, không biết Đường đạo hữu nghĩ như thế nào?”
Chu Dịch nhíu mày, mặt lộ vẻ do dự.
Có lẽ là Quỷ Vương tông đã tính trước đường lui, có lẽ là trả thù chuyện tu sĩ hải ngoại nhúng tay Cửu Châu, dù sao Đông Hải cũng không còn an bình nữa.
“Lần Đấu Kiếm Chính Ma này, quy mô có thể nói là trước nay chưa từng có, thiên hạ nào có nơi nào an ổn?”
Phùng Dương dường như nhìn thấu tâm tư của Chu Dịch, khuyên bảo: “May mà Tứ Hải thuộc về vùng giáp ranh, Nguyên Anh lão tổ chướng mắt nơi này, với tu vi của đạo hữu thì đủ để bảo toàn tính mạng!”
Chu Dịch không trực tiếp đồng ý, ngược lại hỏi: “Đạo hữu có biết, từ Đông Hải đi tiếp về hướng Đông, có điểm cuối không?”
“???”
Vẻ mặt Phùng Dương nghi ngờ không hiểu, đến ngay cả Viên Kỳ đứng bên cạnh cũng lộ vẻ kinh ngạc, trên đời này lại có một Kim Đan chân quân nhát gan như vậy!
“Bần đạo cũng không biết điểm cuối của Đông Hải, nhưng mà căn cứ vào ghi chép trong điển tịch, từng có Nguyên Anh lão tổ đi vào Đông Hải. Càng đi về hướng Đông thì đất liền càng ít đi, linh khí càng thêm loãng, mãi cho đến nơi hoàn toàn tuyệt linh!”
“Thì ra là thế.”
Chu Dịch biết tránh cũng không thể tránh được, lập tức thay đổi thành sắc mặt hưng phấn kích động, đồng ý nói: “Đạo hữu đã thật lòng đề nghị, bần đạo há có thể chối từ, nguyện ý gia nhập Địa Hỏa cung!”
Trên đời lại có người lật mặt nhanh như vậy sao!
Phùng Dương trong lúc nhất thời không biết là đúng hay sai, nhưng vì không còn sự lựa chọn nào khác, phân phó cho Viên Kỳ.
“Dẫn Đường trưởng lão đến Linh Hỏa điện, chuẩn bị tiệc mừng trong tông môn, phát thiệp mời khắp nơi thông báo cho toàn bộ Đông Hải!”
Viên Kỳ khom người lĩnh mệnh, mang theo Chu Dịch rời khỏi cấm địa.
Không lâu sau.
Viên Kỳ trở lại đảo trung ương, trình báo với Phùng Dương.
“Đường trưởng lão rất vừa lòng với Linh Hỏa điện, còn hỏi xem có thể tra cứu điển tịch của tông môn hay không, đặc biệt là công pháp Kim Đan kỳ.”
“Bần đạo đã nhận ra từ trước, Đường trưởng lão vừa mới Kết Đan không lâu, còn chưa thay đổi công pháp Kim Đan. Từ những điểm này suy ra hắn chắc chắn là tán tu Kết Đan, không chính không tà, mới phù hợp với Địa Hỏa cung.”
Phùng Dương phân phó nói: “Đã muốn người ta bảo hộ tông môn, vậy thì đừng hà tiện truyền thừa. Tất cả các đặc quyền của thái thượng trưởng lão đều có hiệu lực, đừng nói gì đến công pháp Kim Đan, mà ngay đến cả Địa Hỏa Tôi bảo quyết, Địa Nguyên Thuẫn cũng được phép xem xét.”
“Thay vì bây giờ giấu diếm, chờ đến sau khi bần đạo chết đi để người ta tự mình lấy được, tự nhiên lại tạo nên oán khí, sự ngăn cách, chi bằng thoải mái hào phóng đưa cho Đường trưởng lão!”
Viên Kỳ nghe thấy vậy, lo lắng nói: “Sư tôn, với tính tình của Đường trưởng lão, một khi xảy ra chuyện thì có lẽ sẽ chuồn mất.”