Những đệ tử ở bên ngoài dự thính nhìn thấy bên trong có chỗ trống, thân hình chợt lóe lập tức ngồi vào đệm Hương Bồ, khoanh chân ngồi xuống lấy ra thẻ ngọc ghi chép, cẩn thận lĩnh ngộ nội dung giảng pháp hôm nay.
Dư Thọ ngồi bên cạnh đang định đứng dậy rời đi, nhìn thấy cảnh tượng này không nhịn được mà lộ vẻ nghi hoặc.
“Vị sư đệ này, giảng pháp đã kết thúc, tại sao không đi về mà còn ngồi lại đây?”
“Sau này Giảng Pháp điện chính là động phủ của ta, cho đến khi Đường trưởng lão giảng giải xong Luyện Khí kỳ, thì ta sẽ rời khỏi để bế quan tiềm tu!”
“Thì ra là thế.”
Dư Thọ nói rồi trực tiếp ngồi lại tại chỗ, khiến cho chúng đồng môn đứng bên ngoài háo hức rất thất vọng, chắp tay nói: “Đa tạ sư đệ nhắc nhở, đợi đến khi nội dung giảng pháp của Đường trưởng lão được truyền ra bên ngoài, lần sau tất nhiên sẽ có nhiều người đến đây nữa, chưa biết chừng bần đạo còn phải ngồi trên bờ tường mà nghe giảng ấy chứ.”
“Bí quyết Luyện Khí mà Đường trưởng lão giảng giải, khiến cho ta sinh lòng tin rằng tương lai có thể đạt đến Luyện Khí viên mãn, nên không thể bỏ lỡ buổi giảng pháp được!”
“Sư đệ có tư chất thượng đẳng, tương lai có hi vọng đột phá tu vi Trúc Cơ, trước tiên xin chúc mừng. Ngược lại, bần đạo lại cảm thấy phương pháp trốn chạy kia lại vô cùng huyền diệu, Đường trưởng lão nói rất đúng, chỉ có giữ được tánh mạng mới có thể bàn đến chuyện Đạo đồ!”
“Rất đúng rất đúng! Đợi đến khi sự học có thành tựu, thì sẽ đổi tất cả linh thạch mà ta có thành ngũ kim tinh khí, luyện bảo đỉnh!”
“Sư đệ nói đúng lắm, làm cùng nhau đi!”
Hàn huyên xong, Dư Thọ lại cùng sư đệ trao đổi cảm ngộ, sau này còn nghe giảng cùng một chỗ với nhau một thời gian nữa, lập tức cảm thấy thân thiết hơn rất nhiều.
Loại hành vi bất chấp thể diện như vậy, khiến cho chúng đệ tử đang chờ đợi ở bên ngoài rất không thoải mái, việc nghe giảng pháp liên quan đến Đạo lộ, há có thể nhường nhịn, những đệ tử có tính tình ôn hòa thì còn nói năng đàng hoàng, có những đệ tử có tính tình táo bạo đã kêu gào dùng đấu pháp để quyết định chỗ ngồi!
Keng!
“Yên lặng!”
Chân nhân luật pháp gõ Khánh ngọc, uy thế của tu sĩ Trúc Cơ phơi bày ra, ngăn cản trận ẩu đả.
Rồi sau đó nhắm mắt trầm tư, nghiền ngẫm tinh nghĩa mà Đường trưởng lão giảng giải, một vài chi tiết nhỏ rất có ích trong quá trình vận chuyển pháp lực Trúc Cơ kỳ.
Nội dung giảng pháp của Chu Dịch dần dàn được truyền bá, đã tạo ra một sự chấn động không nhỏ cho Địa Hỏa cung, tầm quan trọng của bí quyết Luyện Khí không cần phải nói thì cũng biết, rồi lời phát ngôn “Tiên đạo quý sinh” tạo nên sóng gió không nhỏ.
Phần lớn đệ tử của những gia tộc không ủng hộ tư tưởng này, tổ tông của bọn họ sinh sống ở Địa Hỏa cung, đời đời kiếp kiếp đều dốc sức cho tông môn, làm sao có thể gặp chuyện là chạy trốn được chứ?
Đương nhiên, chuyện này không hề cản trở chuyện bọn họ học tập thuật pháp chạy trốn, dù sao thì tánh mạng thật sự rất quan trọng!
Đệ tử bình thường tất nhiên sẽ giơ hai tay ủng hộ, cũng không phải là bọn họ không trung thành với tông môn, mà là do không dễ dàng gì sinh tồn trong Tu Tiên giới, tài nguyên kiếm được dùng cho việc tu hành còn chưa đủ, làm gì còn linh thạch mà tìm mua pháp khí phù triện quý giá chứ.
Lúc đấu pháp dán một tấm Hành phù tự mình vẽ, không cần phải tiêu tốn bất kỳ linh thạch nào cả, chỉ cần mình còn sống thì không có nghĩa là đã thua!
Mắt thấy cuộc tranh luận càng ngày càng nghiêm trọng, Phùng Dương đã lên tiếng.
“Đấu pháp chém giết không phải là mục đích của tiên đạo, học được thêm một vài thuật pháp bảo vệ tính mệnh, rất có ích cho việc tu hành!”
Một lời định đoạt.
Phùng Dương đã tọa trấn Địa Hỏa cung gần hai trăm năm, uy tín của hắn hơn xa Chu Dịch, thế cho nên trên quảng trường bên ngoài Giảng Pháp điện đều ngồi đầy người.
Nhìn từ không trung, đệ tử Địa Hỏa cung đang dốc lòng lĩnh ngộ, hoặc đang trao đổi kinh nghiệm, cả môn phái sục sôi ý chí hướng về phía trước.
“Cho đến nay bần đạo vẫn còn nhớ rõ, năm đó khi sư tôn còn chưa tọa hóa, cảnh tượng vạn vật sinh sôi, sức sống bừng bừng ở Địa Hỏa cung, hiện tại lại giống hệt như vậy!”
“Sư tôn, lời này nghe có vẻ không may mắn cho lắm.”
Chưởng môn Viên Kỳ đứng trên không, đứng ngay phía sau lưng Phùng Dương, nghe thấy câu nói này cảm thấy ớn lạnh cả người.
……
Sau khi kết thúc việc giảng pháp.
Ánh mắt của đệ tử Địa Hỏa cung nhìn vào Chu Dịch, lại càng tôn trọng sùng kính, khi đi ngang qua Linh Hỏa điện đều sẽ khom người thi lễ.
Liên tục không ngừng xuất hiện những chủ nhân của gia tộc ngoài đảo, đến cửa bái phỏng, bằng lòng gia nhập góp sức.
“Thời đến trời đất cũng giúp ta, chẳng lẽ bần đạo thực sự có khí chất Vương Bá hay sao, đệ tử trong tông môn vừa gặp mặt đã cúi đầu hành lễ?”
Chu Dịch không cự tuyệt bất kỳ ai, làm việc chăm chỉ thì sẽ thưởng, nhìn thì có vẻ như đã chấp nhận nhưng lại không thật sự chấp nhận, đây hoàn toàn chỉ là giao dịch công bằng.
Thái độ như vậy ngược lại khiến cho Thạch Tân sinh ra cảm giác nguy cơ, tự mình đến Xích Hà đảo cẩn thận thăm dò, biết được năm đó Đường trưởng lão đã từng kinh doanh Tứ Nghệ đường, nhạy bén phát hiện được cơ hội. Cẩn thận tìm không ít thoại bản kèm theo tranh minh hoạ, rồi tìm thêm hơn mười vị nữ tu mỹ mạo, vũ mị quyến rũ thuần khiết thanh cao mỗi người mỗi vẻ.
“Đường trưởng lão giảng pháp vất vả, việc ăn uống ngủ nghỉ ngày thường sẽ do các nàng hầu hạ.”
“Ngươi đúng là không tệ chút nào, thoại bản thì để lại, nữ đệ tử…… Trở về mà tu hành cho tốt đi!”
Chu Dịch vô cùng khó khăn để cự tuyệt, nhưng phải giữ vững uy nghiêm của trưởng lão, huống chi thỏ khôn không ăn cỏ gần hang.
Tám trăm năm qua đã quen sống một mình, thật sự có những mỹ nữ mập ốm cao thấp xuất hiện ở Linh Hỏa điện, Chu Dịch không những không cảm thấy thoải mái vui sướng, ngược lại phải đề phòng cẩn thận mọi chuyện.
Nhóm nữ đệ tử nghe thấy vậy vô cùng đau lòng, các nàng có linh căn tư chất thấp kém, hầu hạ Kim Đan chân quân là cơ duyên đột phá Trúc Cơ khó mà có được!