Thạch Tân không thể đoán ra được sở thích kỳ lạ của Đường trưởng lão, tranh minh hoạ trong thoại bản thế mà lại có sức hấp dẫn hơn cả nữ tu xinh đẹp hay sao, trong chuyện này tất nhiên có điều gì đó kỳ lạ, có lẽ là nó có lợi cho việc tu hành pháp lực, đợi khi trở về sẽ lật xem từng trang để lĩnh ngộ.
Ngày từng ngày trôi qua.
Đấu Kiếm Chính Ma ở Cửu Châu càng thêm khốc liệt, Đông Hải thì không có chiến sự.
Chu Dịch dốc lòng tu hành, mỗi tháng đều giảng pháp, dần dần quen với thân phận thái thượng trưởng lão của tông môn.
Hơn hai mươi viên Trúc Cơ đan dần dần phân phát hết, Địa Hỏa cung lại xuất hiện thêm ba vị chân nhân mới tấn chức, bởi vì đan dược là do Chu Dịch cung cấp, cho nên có quan hệ thân thiết với hắn.
Chớp mắt một cái đã ba năm trôi qua, Chu Dịch đã thực sự quản lý Địa Hỏa cung, Phùng Dương đã chuẩn bị rút lui.
Thời gian mới là thế cục chân chính đường hoàng, nếu biển cả đang chảy xuôi, thì không một ai có thể ngăn cản nó.
Hôm nay.
Bên trong nơi bế quan.
Chu Dịch vừa nghĩ, Huyền Vũ thần giáp hóa thành một cái mai rùa to lớn nửa hư nửa thật, bao phủ toàn bộ nơi đây, ngăn cách bất kỳ loại pháp thuật, thần thức nào muốn thăm dò.
Tay bắt pháp quyết, trên mặt đất cấm chế phát ra ánh sáng lóng lánh, làm lộ ra hơn phân nửa rễ cây đang chôm dưới lòng đất.
Rễ cây xanh biếc mượt mà nhìn như vật còn sống, trên phần thân của nó là một chồi cây cao chừng nửa tấc, phát ra sinh cơ mãnh liệt cuồn cuộn.
Nhóc con Linh Sâm ngửi thấy mùi ngon lập tức thi triển độn pháp, chui vào nơi bế quan hít lấy từng ngụm từng ngụm, khóe miệng không thể khống chế được mà chảy nước miếng.
Chu Dịch liếc mắt nhìn thằng nhãi này một cái, hừ lạnh nói: “Lại để cho bần đạo phát hiện, dám ngấp nghé Tiên Thiên linh căn, không chỉ băm nửa người của ngươi ra để nấu cháo, mà trực tiếp đưa cho ngưu nhi ăn luôn ngươi!”
“Tiên trưởng tha mạng!”
Nhóc con Linh Sâm lấy hai tay ôm đầu, quỳ xuống đất xin tha, vẫn không quên hấp thu khí tức mà linh căn phát ra.
Sau hơn ba mươi năm được Chu Dịch liên tục không ngừng kích thích sinh trưởng, hao tổn không biết bao nhiêu năm tuổi thọ, rốt cuộc rễ cây cũng khôi phục được sức sống xanh biếc, cũng mọc ra chồi non.
Mấy ngày trước khi chồi non mọc ra, thì một tin tức truyền vào trong đầu của Chu Dịch, rốt cuộc đã biết được lai lịch của rễ cây này.
Tiên Thiên linh căn, Kiến Mộc!
Chu Dịch cũng đã lăn lộn hơn tám trăm năm trong Tu Tiên giới, chưa bao giờ nhìn thấy ghi chép có liên quan đến Kiến Mộc, ngược lại dường như đã từng nghe nói đến nó trong kiếp trước.
“Thời Thượng Cổ có một loại cây, lá xanh thân tím, hoa màu đen quả màu vàng, tên là Kiến Mộc! Truyền thuyết kể lại Kiến Mộc là cây cầu nối liền Thiên Địa Nhân Thần, chúng thần có thể đi theo Kiến Mộc vào nhân gian, phàm nhân có thể leo lên Kiến Mộc đi đến Thiên Đình……”
“Một báu vật vô thượng như vậy, cho dù là yêu thánh Thanh Long cũng khó mà sánh bằng nó, cũng không biết tại sao nó lại lưu lạc vào Thần Điện Tứ Linh nữa.”
“Chờ đến khi Kiến Mộc lớn lên trở thành thần mộc thông thiên như trong truyền thuyết, dần dần khôi phục lại những hình ảnh, ký ức đã từng ghi dấu trên cây, có lẽ có thể nhận biết được nhiều tin tức hơn, dựa vào nó có thể được biết Thượng Cổ huyền bí thậm chí còn cả công pháp thần thông!”
Chu Dịch thi triển Ngọc Lộ quyết, ngưng tụ thành Tạo Hóa Ngọc Lộ tưới lên chồi non.
Kiến Mộc tỏa ra ánh sáng lóng lánh mỏng manh, tỏa ra từng sợi linh khí thuần khiết, còn nhiều hơn gấp mấy chục lần so với linh khí tự động phân tán từ từ.
“Kiến Mộc hóa tuổi thọ thành linh khí, đúng là quá khéo……”
Chu Dịch nhìn Kiến Mộc trước mắt, năm trăm năm tuổi thọ chuyển hóa thành Tạo Hóa Ngọc Lộ, mắt thấy chồi non không xuất hiện bất kỳ sự thay đổi nào.
Thần thức đảo qua, chỉ có một xíu chút sự sinh trưởng.
Với năng xuất trưởng thành như thế này của thông thiên thần mộc, có lẽ phải cống hiến hết số tuổi thọ của dân cư Cửu Châu, chỉ có Trường Sinh Đạo Quả mới có thể chống đỡ được thôi.
“Cứ có cảm giác như ông trời đang lừa mình nhỉ!”
Lúc Chu Dịch đang còn suy tư, sắc mặt khẽ động, lấy ra lệnh bài trưởng lão từ trong túi trữ vật, Phùng Dương gởi tin đến.
Tin là: Đường sư đệ, nhanh chóng đến chính điện, Ngũ Linh tông từ Cửu Châu trở về, cho mời tất cả chân quân Đông Hải cùng nhau thương lượng đại sự!
“Ngũ Linh tông!”
Chu Dịch nhíu mày, tông môn có phái đệ tử ngoại vụ, quan sát nhất cử nhất động của Cửu Châu Đấu Kiếm Chính Ma.
Mấy năm gần đây có thể nói Ngũ Linh tông rất nổi bật, sau khi chiếm cứ linh mạch Huyền cấp, không ngừng khuếch trương, liên thủ với chân quân Bắc Hải đuổi giết chân quân Ma đạo, nghe nói chiếm cứ thêm mấy linh mạch nữa.
Nói một cách tương đối, thì Đông Hải cằn cỗi, khó khiến cho Ngũ Linh tông để mắt đến.
Chu Dịch xem xong tin tức, lập tức hóa thành độn quang bay về phía chính điện Địa Hỏa cung, nhìn thấy Phùng Dương và chư chân nhân trong tông môn đều ở đây.
“Bái kiến Đường trưởng lão!”
Chưởng môn Viên Kỳ cùng chúng chân nhân vội vàng đứng dậy, khom người thi lễ, trên mặt là vẻ sùng kính không hề che giấu .
Mỗi tháng Chu Dịch đều giảng pháp, giảng từ tầng một Luyện Khí đến Trúc Cơ hậu kỳ, trong quá trình giảng đạo, đề cập rất nhiều đến những bí quyết tu hành, pháp thuật, sau khi chân nhân trong tông môn nghiền ngẫm lĩnh ngộ, thì rất tin tưởng tốc độ độn pháp của mình đã vượt xa những tu sĩ cùng cấp khác.
“Không cần đa lễ. Phùng sư huynh, Ngũ Linh tông đột nhiên trở về Đông Hải, mục đích là gì?”
“Cụ thể thì vẫn chưa rõ ràng lắm, những người mà bọn họ lưu lại ở Đông Hải chỉ là những đệ tử bình thường, khó có thể tiếp cận đến trung tâm của tông môn.”
Phùng Dương lo lắng nói: “Với uy thế hiện giờ của Ngũ Linh tông, không hề coi trọng tài nguyên tu hành của Đông Hải, thứ duy nhất có thể để mắt đến có lẽ chính là Kim Đan chân quân.”
Chu Dịch hơi gật đầu, nói: “Cho nên Ngũ Linh tông dự tính lôi kéo các tông môn Đông Hải vào chiến trận hay sao?”