“Ngưu nhi, ngươi lặng lẽ trở về Ma Vân thành một chuyến, thăm dò thử Yêu Vương nào hung hăng ngang ngược nhất, lấy vài sợi lông tóc của nó về đây.”
“Tuân mệnh.”
Con bò vàng khom người lĩnh mệnh, hóa thành độn quang bay về hướng Tây Nam.
Ma Vân thành nằm ở Thập Vạn Đại Sơn thuộc Vân Châu, giáp giới với Đông Hải, chỉ cách Địa Hỏa cung hơn ba vạn dặm, chỉ cần di chuyển ba đến năm ngày là đến.
Mười ngày sau.
Con bò vàng trở lại Địa Hỏa cung, trình báo với Chu Dịch những chuyện mà nó nhìn thấy nghe thấy trong chuyến đi lần này.
“Tiên trưởng, Long hoàng cũng không quan tâm đến Ma Vân thành, nhưng mà sau khi chúng ta đào tẩu, Phi Hùng Yêu Vương mượn cớ Đấu Kiếm Chính Ma, chủ động xin trấn thủ Kinh Cức lĩnh. Sau đó lại giết chóc ngược đãi bừa bãi, nếu không có Thanh Tùng Yêu Vương bảo vệ, có lẽ Ma Vân thành đã bị huỷ diệt!”
“Rất tốt!”
Sắc mặt Chu Dịch không vui không buồn, tiếp nhận nhúm lông đen của Phi Hùng Yêu Vương, ném vào trong tế đàn.
Thi triển U Minh chú thuật, tiêu tốn hai trăm tuổi thọ, một lát sau quỷ thần lại xuất hiện nụ cười dữ tợn, hiển nhiên thi pháp thành công.
“Phùng sư huynh chưa từng nghe đến loại chú thuật này, thì Yêu tộc lại càng không thể biết được phương pháp phản chế, nhưng mà tuổi thọ của Yêu tộc rất dài, vượt xa tuổi thọ của những tu sĩ Nhân tộc cùng cấp, dùng mạng đổi mạng ngược lại lời to rồi!”
……
Ma Vân động.
Yêu Vương điện.
Ồn ào náo nhiệt, giọng của những đại yêu tiểu yêu hô quát không dứt bên tai.
Phi Hùng Yêu Vương thân cao trượng sáu, cả người mọc đầy lông đen, tay chân thì như con người mà mặt mày thì giống như con gấu, xách theo bình rượu tu ừng ực ừng ực.
“Ma Vân thành này đúng là cũng không phải toàn vô dụng, ủ rượu là nhất tuyệt!”
“Nhân tộc và Yêu tộc vốn dĩ là có huyết hải thâm thù, là kẻ thù của nhau, nào cần phải mua bán bình đẳng, nhìn trúng thứ gì thì trực tiếp đoạt lấy là được!”
Từ sau khi đến Kinh Cức lĩnh đóng giữ, chuyện đầu tiên mà Phi Hùng Yêu Vương làm chính là huỷ bỏ quy định Nhân Yêu bình đẳng, hạ lệnh biến Nhân tộc trở thành nô lệ thuộc về Yêu tộc, là hàng hóa, thức ăn giống như linh dược linh quặng.
Tài sản mà Nhân tộc Ma Vân thành tích góp mấy trăm năm, đã tan thành mây khói chỉ trong chốc lát, tất cả đều trở thành tài sản riêng Phi Hùng Yêu Vương.
Bất kỳ kẻ nào dám phản kháng, Phi Hùng Yêu Vương sẽ mượn cớ làm khó dễ, tàn sát bừa bãi Nhân tộc trong thành, cho đến khi tất cả mọi người quỳ xuống đất xin tha mới bỏ qua.
Hơn ba mươi năm trôi qua, Ma Vân thành đã không còn dáng vẻ hưng thịnh phồn hoa, dân cư chỉ còn lại một nửa so với năm đó.
“Vài ngày nữa lại đến trong thành xem thử, cướp đi mấy mỹ nhân……”
Phi Hùng Yêu Vương đang nghĩ đến chuyện xuống núi đánh cướp, bỗng nhiên cảm thấy ngực đau nhức như bị ai bóp, màu lông đen nhánh trên người nó trở nên ảm đạm đi rất nhiều, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại như lúc ban đầu.
“Sao lại thế này?”
Thần thức đảo qua, Phi Hùng Yêu Vương lập tức phát hiện, tuổi thọ của nó đột nhiên giảm đi một lượng lớn.
Tuổi thọ của Kim Đan Yêu Vương dài ngắn không đồng nhất, con có tuổi thọ ngắn thì giống như Trùng yêu, gần bằng với số tuổi thọ của chân quân Nhân tộc, còn con có tuổi thọ dài thì giống như là Quy yêu, có thể sống lâu đến mức mà chờ được Nguyên Anh lão tổ chết đi. Phi Hùng chính là huyết mạch dị chủng Thượng Cổ, sau lưng có hai cánh, tuổi thọ của nó khi đạt đến Kim Đan kỳ thì gần một ngàn tuổi.
Cho dù tuổi thọ lâu dài, hai trăm tuổi đột nhiên biến mất, cũng là một sự tổn thất rất lớn.
“Đương nhiên là tà pháp làm giảm tuổi thọ, rốt cuộc là kẻ nào đang hãm hại bổn vương?”
Lời còn chưa dứt, tim đau như cắt, lại đột kích hắn một lần nữa, lông tóc của hắn từ màu ngăm đen hóa thành màu than chì, lại mất đi hai trăm tuổi thọ.
Rống!
Phi Hùng Yêu Vương thét dài một tiếng, bất chấp lời khuyên nhủ của chúng yêu trong điện, hai cánh vỗ mạnh bay về phía Bích Ba đàm. Kết quả vừa mới bay ra khỏi Ma Vân phong, tuổi thọ lại bị giảm đi một lần nữa, trước sau ước chừng đã mất sáu trăm năm tuổi thọ.
Lông tóc màu than chì đột nhiên xám đi, hai mắt ảm đạm không còn sáng trong nữa, yêu đan trong cơ thể lượn lờ tử khí.
“Rốt cuộc là ai?”
Sức sống của Phi Hùng Yêu Vương tan hết, độn quang chợt dừng lại, yêu thân từ không trung rơi xuống.
Dường như trong chỗ u minh có nhân quả báo ứng, vừa khéo rơi xuống quảng trường bên trong Ma Vân thành, ầm ầm rúng động, đập xuống tạo thành một cái hố to.
Nhân tộc trong thành đầu tiên là hoảng sợ, phát hiện Phi Hùng Yêu Vương đã chết, lại sôi nổi chen lấn vây quanh lấy nó, cũng không biết là ai động thủ trước, chỉ trong một thời gian ngắn cũng chỉ còn xót lại bộ xương máu chảy đầm đìa!
……
Linh Hỏa điện.
Sương mù quỷ dị dày đặc, âm khí lượn lờ.
Chu Dịch dừng thi triển chú pháp, cẩn thận quan sát tế đàn quỷ thần, không có bất kỳ sự biến hóa nào, mới yên tâm thu thu hồi nó.
“Ngưu nhi, lại làm phiền ngươi đi thêm một chuyến, lan truyền nguyên nhân cái chết Phi Hùng Yêu Vương ra ngoài, đồn rằng nó tàn sát Nhân tộc bừa bãi nên bị trời phạt!”
Con bò vàng nhắc nhở nói: “Tiên trưởng, e rằng chẳng có Yêu Vương nào tin tưởng lý do này đâu.”
“Không sao, chúng nó không tin nhưng cứ thử xem.”
Chu Dịch đã thử nghiệm U Minh chú, rất là vừa lòng với uy lực của nó.
“Bần đạo chỉ cần trù chết thêm ba năm Yêu Vương nữa, thì bất kể chúng nó có tin hay không, cũng không dám tùy tiện ức hiếp Nhân tộc nữa!”
Xích Hà đảo.
Phân bộ Ngũ Linh tông .
Vạn Bảo xuất trận thất bại, bởi vì lừa gạt nên bị các tông môn ở Đông Hải trong tối ngoài sáng kỳ thị xa lánh, vì tình hình chiến sự chính ma đang căng thẳng, vốn dự tính trở về Cửu Châu trước.
“Đợi đến khi Ma đạo bị huỷ diệt, các tông môn của Đông Hải chỉ có thể thần phục, hoặc là diệt vong!”
Rồi tin tức Phùng Dương đã chết được báo về, Vạn Bảo lại ở lại.
Từ sau khi biết được không còn hi vọng tấn chức Nguyên Anh, Vạn Bảo đặt hết tất cả tinh lực của mình vào việc điều hành tông môn, tương lai Ngũ Linh tông sẽ có được truyền thừa mấy ngàn năm, danh tiếng của sư tổ gầy dựng tông môn cũng sẽ được lan truyền đến đời sau.