Gọi chư vị chân nhân ở phân bộ của Ngũ Linh tông đến đây, phân phó Ngũ Linh tông nhắm vào Địa Hỏa cung, bao gồm cả việc tranh đoạt đệ tử, tài nguyên không giới hạn.
“Trước tiên tìm cớ khơi mào mâu thuẫn nhỏ, đợi đến khi oán hận tích tụ sâu rồi, tìm một cơ hội để cho đối phương đả thương đánh chết đệ tử của phái chúng ta, thì sẽ có lý do chính đáng dẫn binh đánh Địa Hỏa cung báo thù!”
Vạn Bảo biết rõ tầm quan trọng của đại nghĩa, đặc biệt là Ngũ Linh tông không có thực lực tuyệt đối để có thể thống trị Đông Hải, cần phải dùng cả uy lực lẫn ân nghĩa.
Có chân nhân lo lắng nói: “Tông chủ, hiện giờ chúng ta bị đồng đạo ở Đông Hải xa lánh, đừng nói đến yến tiệc luận đạo, ra ngoài mà có gặp nhau thì họ cũng lạnh nhạt, bây giờ lại nhằm vào Địa Hỏa cung, có khi nào chúng ta sẽ bị công kích tập thể không?”
“Không sao! Bọn họ cũng sẽ không quan tâm đến Địa Hỏa cung, hận không thể chờ đến sau khi Đường Huyền chết đi, để chia chát ấy chứ.”
Vạn Bảo vẫy vẫy tay, lạnh giọng nói.
“Chỉ cần nuốt được cục xương cứng Địa Hỏa cung này, thì những tông môn còn lại tự nhiên sẽ lấy đó mà làm gương, người trong tu tiên giới…… Hừ hừ, am hiểu nhất là tránh nặng tìm nhẹ!”
Tu hành mấy trăm năm, Vạn Bảo đã nhìn thấu bản tính của người tu hành rồi.
Ai cũng nói mình là “Người”, thật ra đã tự xem mình là “Tiên” từ lâu rồi, ích kỷ, sợ hãi tiếc mạng sống, tham lam vô độ vv, toàn là bè lũ xu nịnh cao cao tại thượng mà thôi!
……
Mấy tháng sau.
Chu Dịch đang bế quan, nhận được tin tức Viên Kỳ cầu kiến, phất tay mở trận pháp cấm chế.
“Tiến vào.”
“Bái kiến Đường trưởng lão.”
Viên Kỳ khom người thi lễ, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Hôm qua Vệ chân nhân đi tuần tra đảo, phát hiện có tu sĩ huyết tế bá tánh tu hành tà pháp, sau khi điều tra phát hiện dấu vết quỷ khí, hẳn là mật thám của Quỷ Vương tông.”
“Cuối cùng cũng đã tới!”
Chu Dịch nhíu mày, đã sớm đoán được trù chết Hoắc Viêm, cũng chỉ là kéo dài chút thời gian.
Huyết Nguyệt ma quân chết dưới tay Địa Hỏa cung, không thể gạt được Nguyên Anh lão tổ của Quỷ Vương tông, bất kể là vì xâm lấn hay là trả thù, tất nhiên đều sẽ phái người đến Đông Hải.
“Trưởng lão, không chỉ có Quỷ Vương tông. “
Viên Kỳ hội báo nói: “Mấy tháng gần đây, Ngũ Linh tông thường xuyên có hành động ở hải vực phụ cận, cố ý nhằm vào đệ tử trong tông môn, đã xảy ra không ít xung đột. Đối phương phớt lờ lời cảnh cáo, thăm dò những biển đảo thuộc quyền chúng ta, bắt đi không ít trẻ em có linh căn.”
Quỷ Vương tông trả thù đột kích, Ngũ Linh tông hùng hổ doạ người, Viên Kỳ chỉ cảm thấy tông môn sóng to gió lớn, sắp bị diệt tới nơi.
Chu Dịch hỏi: “Đệ tử trong tông môn có thương vong không?”
Mặt mày Viên Kỳ co rút, ngữ khí rất là quỷ dị: “Các đệ tử đều tinh thông thuật pháp bỏ chạy, ẩn nấp, chưa có thương vong. Ngược lại Ngũ Linh tông đệ tử, có mấy kẻ rơi vào cạm bẫy, đợi trưởng lão quyết định là nhốt lại hay thả đi?”
“Nhốt chúng một thời gian rồi lại bàn.”
Trong mắt Chu Dịch, Ngũ Linh tông chỉ là con ký sinh trùng mà thôi, hiện giờ có U Minh chú trong tay, Vạn Bảo chỉ còn tám mươi năm tuổi thọ, chỉ cần một lần thi pháp thì sẽ tiễn hắn đi tọa hóa!
“Làm sao để giải quyết triệt để Quỷ Vương tông?”
“Quỷ Vương tông còn lâu đời hơn cả Đan Đỉnh Tông, có pháp bảo trấn tông là Địa Ngục Đồ, lại có Thiên Quân như trong truyền thuyết. Đừng nói gì là một Kim Đan nho nhỏ như là bần đạo, cho dù Nguyên Anh lão tổ, cũng chỉ có thể né xa ba thước!”
“Tông môn với căn cơ lâu đời, chỉ con cưng của trời mới có thể đối chọi được……”
Chu Dịch suy nghĩ đến đây trong lòng khẽ dao động, từ trong túi trữ vật lấy ra một phong thơ, một cây ngọc trâm.
“Trên đời này lại có một vị đạo hữu, mệnh cứng, vừa có thể gây chuyện, lại được mệnh trời bảo hộ!”
“Đã đến lúc mời Tiêu đạo quân đến Quỷ Vương tông một chuyến rồi, với tư chất trời cho đến nơi nào thì nơi đó nổ tung, cho dù không thể huỷ diệt triệt để, cũng có thể dày vò tinh lực của Quỷ Vương tông, khiến cho chúng không còn sức mà nhúng tay vào Đông Hải nữa.”
Trong lòng Chu Dịch đã có kế hoạch, phân phó Viên Kỳ nói.
“Bần đạo phải đến Cửu Châu một chuyến tìm bằng hữu, cứ nói với bên ngoài là ta đang bế quan tiềm tu!”
“Tuân mệnh.”
Viên Kỳ lập tức nhẹ nhàng thở ra, Đường trưởng lão xuất thân từ đại tông môn, nhất định có thể mời được đạo hữu chống chọi với Ngũ Linh tông.
……
Vân Châu.
Đại Càn.
Phủ thành Thanh Vân.
Mấy chục năm trước từng là hoàng thành Sở quốc, năm đó hoàng thất quy hàng, được Đại Càn sách phong làm Sở Vương.
Những quận huyện chung quanh Thanh Vân phủ đều là đất phong của Sở Vương, chớp mắt mà đã một trăm năm mươi năm trôi qua, sự thống trị của Đại Càn ngày càng vững chắc, triều đình nhiều lần cắt giảm quyền thế của vương hầu địa phương.
Sở Vương khiếp sợ hoàng tộc Đại Càn và Đan Đỉnh Tông, dần dần trở nên suy tàn trở thành gia tộc tu tiên bình thường, không còn bất kỳ khả năng phục quốc nào nữa.
Chu Dịch bước ra khỏi Túy Hương Lâu, nhìn đám người rộn ràng nhốn nháo ở đầu đường, đã chẳng còn nghe thấy được ngôn ngữ quê hương của Sở quốc nữa rồi, tất cả đều đang nói tiếng phổ thông Đại Càn.
“Thay đổi bất ngờ, thăng trầm luân phiên, ai có thể ngờ được một gia tộc bị lưu đày năm đó, lại có thể hoàn thành sứ mạng thống nhất Vân Châu chứ!”
“Ăn uống xong rồi, đã đến lúc làm chuyện chính rồi.”
Sau đó không lâu.
Ở một hiệu sách tên là Trạng Nguyên Đường, Chu Dịch trả giá cao đển mua hai quyển sách cổ có niêm đại sáu trăm bảy mươi năm, rồi hóa thành độn quang bay đến những thành trì khác.
Hơn một tháng, hắn đã dạo khắp các thành trì lớn nhỏ trong Vân Châu, mua mấy trăm cuốn sách cổ.
Độn quang dừng lại ở một ngọn núi hoang gần Đan Đỉnh Tông, xây dựng động phủ bố trí trận pháp, mở ra phong thư mà năm đó Tiêu Thiết Trụ lưu lại.
Ân công, ta mắc mưu ở phường thị……
Chu Dịch chọn bừa một quyển sách cổ, thần thức đảo qua, từ trong trang thứ chín phát hiện một chữ “Ân”, pháp lực thẩm thấu vào trang giấy, sau đó di dời chữ viết bên trong qua một tờ giấy trắng có cùng niên đại đó.