
Viên Kỳ yên lặng thu lại kế hoạch đại lễ khai tông lại, thắc mắc nói: “Vì sao lại cách mặt đất ba trăm trượng, đào sâu như thế, có lẽ sẽ ảnh hưởng đến độ đậm đặc của linh khí.”
Chu Dịch giải thích nói: “Bổn trưởng lão từng xem trong điển tịch, Nguyên Anh lão tổ tùy tiện đánh ra một kích, có thể đánh xuyên qua hai trăm trượng dưới địa mạch. Ba trăm trượng kết hợp trận pháp hộ tông, đủ để chống đỡ bất kỳ kẻ địch bên ngoài nào, có cũng đủ thời gian để bỏ chạy!”
“Tuân mệnh.”
Viên Kỳ quay đầu phân phó đệ tử, dựa theo bản vẻ tông môn mà bắt đầu đào xuống nền đất.
Các đệ tử nhận được mệnh lệnh cũng cảm thấy kinh ngạc, từ trước đến nay chỉ nghe nói khai tông lập phái tổ chức yến hội, mời đạo hữu tứ phương, lần đầu tiên biết đến chuyện đào dưới lòng đất xây dựng tông môn.
Nói làm liền làm.
Tu sĩ thi pháp đào động với tốc độ cực nhanh, gần mười ngày đã ra dáng ra hình của một tông môn, kiến trúc giống như đúc ở Đông Hải, dường như là dọn Địa Hỏa cung vào trong lòng đất.
Sau khi Địa Hỏa cung xây dựng xong, lễ mừng khai tông không mời bất kỳ người ngoài nào.
Ở quảng trường trước điện.
Bày ra hơn trăm cái bàn tròn, bên trên bày biện linh tửu linh hào, cùng với chút ít linh quả.
Chu Dịch cùng tám vị Trúc Cơ chân nhân ngồi một bàn, rót đầy linh tửu, nâng chén cất cao giọng nói.
“Từ lúc bần đạo bắt đầu tu hành đến nay đã hai trăm năm, may mắn ngưng kết Kim Đan, cũng đã từng mộng tưởng đột phá Nguyên Anh, trở thành lão tổ sống ngàn năm. Nhưng vì gặp phải thiên địa kịch biến, tương lai đoạn tuyệt, về sau chỉ có thể sống dưới lòng đất này, lặng lẽ chờ đến khi tuổi thọ hết tọa hóa.”
“Chư vị đã nguyện ý đi theo tông môn, vượt trùng dương tới Cửu Châu, bần đạo cũng sẽ cam đoan rằng.”
Chu Dịch thở dài nói: “Tương lai sẽ tiễn đưa từng người một chư vị lên đường, cho đến khi tông môn chỉ còn lại một mình bần đạo, trước khi chết sẽ dâng hương hoá vàng mã cũng tế trước mộ của tất cả mọi người!”
Trong Địa Hỏa cung mới xây dựng còn cố ý xây thêm nghĩa trang, bên trong đã dựng hơn một ngàn tấm bia đá, do mỗi đệ tử tự mình khắc di ngôn.
Sau khi thọ tận tọa hóa, sẽ có người chôn cất bọn họ bên trong.
Chu Dịch một hơi uống cạn sạch linh tửu, nói: “Chư quân, cạn chén!”
“Cạn chén!”
Hơn một ngàn người ầm ầm đồng thanh, lòng sùng kính đối với Chu Dịch có thể sánh bằng với khai sơn lão tổ.
An Hồn túy vào bụng, làm dịu thần hồn, làm dấy lên những suy nghĩ phiền muộn, một số đệ tử có tuổi tác hơn lớn không nhịn được mà ô ô khóc nức nở.
Chu Dịch thở dài một tiếng nhưng cũng không ngăn cản, thiên địa kịch biến, những tu sĩ còn nhỏ tuổi, thiên phú tốt lại càng khổ hơn.
Tu sĩ lớn tuổi thì dù sao cũng có thể sống mà đợi đến lúc chết, vốn dĩ đã không thể nào tấn chức, chỉ là ngày tháng sau này có hơn khổ hơn mà thôi. Còn những đệ tử có thiên phú thượng đẳng, vừa mới bước chân vào Tiên đạo, lại trơ mắt nhìn tương lại bị đoạn tuyệt!
Bỗng nhiên có một đệ tử lớn tiếng kêu: “Đường trưởng lão, đợi đến khi ta chết, có thể được tưới một bình linh tửu không!”
“Đương nhiên có thể.”
Chu Dịch cười rót đầy rượu, nâng chén nói: “Trước tiên hãy uống một chén cùng bần đạo, rồi bầu rượu này sẽ được phong ấn cấm chế, sau này đến trước mộ ngươi, ta ở bên ngoài ngươi ở bên trong chúng ta chia nhau uống nó.”
Đệ tử nao nao, không ngờ còn nhận được lời hứa hẹn của trưởng lão, gật đầu thật mạnh.
“Đa tạ trưởng lão!”
Lại có đệ tử đánh bạo hỏi: “Ta muốn được đốt thêm chút tiền giấy, sau này xuống địa phủ, trong người cũng có thêm chút tiền.”
Chu Dịch nâng chén nói: “Một vạn giấy tiền có đủ hay không?”
“Đủ rồi đủ rồi, vậy chúng ta hứa chắc rồi nhé.”
“Hứa chắc rồi!”
“Có lòng!”
“Ha ha ha……”
Đám đệ tử nói chuyện vui vẻ cùng Chu Dịch, lập tức xua tan sầu bi.
Ba năm ly linh tửu vào bụng, thần hồn hơi say, bầu không khí liền khôi phục lại vẻ náo nhiệt.
Trong hơn một tháng này, tông môn đã cắt giảm tất cả các chi phí, linh tửu linh hào đã sớm không còn được cung ứng, chỉ có thể dựa vào linh mễ để no bụng.
Hôm nay là yến hội khai tông lập phái, tông môn cung cấp linh tửu không giới hạn số lượng, trong vài thập niên tới sẽ không còn chuyện tốt như vậy nữa, nên ăn một trận cho ra trò mới được!
“Sư huynh, ngươi nói thử coi chúng ta là Địa Hỏa cung, tại sao bây giờ lại biến thành Địa cung thế này?”
“Nhìn đền đại bằng đá xanh, dạ minh châu này…… Bỗng nhiên xuất hiện cảm giác tối tăm âm trầm.”
“Nghe nói bây giờ trong Cửu Châu yêu ma hoành hành, chỗ chúng ta âm khí nặng nề, sẽ không xuất hiện quỷ quái gì chứ?”
“Quỷ quái tới mới tốt, tặng miễn phí hồn châu, tương lai sau dùng hết linh vật, có thể dùng nó để tu hành công pháp quỷ đạo.”
“Nói có lý, có cần bố trí tụ âm trận pháp hay không?”
“……”
Tiệc rượu kéo dài một ngày một đêm, sau khi các đệ tử luyện hóa linh tửu, bắt đầu bố trí hộ tông đại trận.
Thái thượng trưởng lão lặp đi lặp lại nhấn mạnh nhiều lần, Cửu Châu không cằn cỗi như ở Đông Hải, Kim Đan chân quân không đủ sức để trấn áp tông môn, cho nên hộ tông trận pháp chủ yếu là dùng để phòng ngự, ẩn nấp.
Bình thường khí tức không lọt ra bên ngoài, thì chẳng ai có thể biết được ở gần Càn Kinh có Kim Đan tông môn, cho dù có Nguyên Anh lão tổ có đột kích, cũng có thể chống đỡ được một lúc nửa khắc, đủ thời gian cho đám đệ tử chạy trốn.
Cùng lúc đó.
Trên Bạch Vân Phong dựng lên một đạo quan nhỏ, đặt tên là Bạch Vân Quan, do Địch chân nhân tọa trấn.
Bên trong đạo quan có hơn mười đệ tử, già trẻ đều có, từ Luyện Khí sơ kỳ đến hậu kỳ, thật sự là giống y hệt với tán tu Trúc Cơ.
Đây là trạm canh giác do thám ngoài sáng của Địa Hỏa cung, phụ trách kết giao với những tu sĩ lân cận Càn Kinh, thám thính tin tức Tu Tiên giới.
Địch chân nhân đã hơn một trăm tám mươi tuổi, chỉ còn lại mười mấy hai mươi năm tuổi thọ nữa thôi, hơn nữa tu vi Trúc Cơ trung kỳ coi như là không cao không thấp, bất kỳ ai cũng sẽ không đặc biệt đề phòng một lão đạo sĩ sắp chết.