Ta Trường Sinh Bất Tử Ở Tu Tiên Giới (Bản Dịch Full)

Chương 247 - Chương 247 - Vạn Cuốn Đạo Tạng (2)

Chương 247 - Vạn cuốn Đạo Tạng (2)
Chương 247 - Vạn cuốn Đạo Tạng (2)

Cho dù hiện tại có đổi tên thành Bạch Vân Quan, mắt thấy truyền thừa được tiếp nối, trở nên thịnh vượng hơn, thậm chí rất khả năng trở thành đạo môn chính thống khi không còn pháp thuật, lãng phí một chút linh thạch cũng chẳng sao cả.

Giá cả của truyền thừa điển tịch mỗi ngày rớt giá ba lần, bất kể hôm nay thu mua với giá nào, ngày mai sẽ lại càng thấp hơn.

Lòng người hỗn loạn, Tu Tiên giới đã sắp sụp đổ.

Mỗi lần Viên Kỳ tới đưa thẻ ngọc truyền thừa, đều sẽ báo với Chu Dịch tình hình bên ngoài, đại khái là càng ngày càng nhiều tu sĩ tẩu hỏa nhập ma.

Đan Đỉnh Tông và tam đại tông môn Chính đạo vẫn muốn giữ thể diện, tăng cường quản giáo môn hạ đệ tử, phàm có kẻ tẩu hỏa nhập ma, cũng có thể ra tay thanh trừ tàn nhẫn.

Chỉ duy nhất đệ tử của Nhất Khí tông là không thấy bóng dáng, dường như biến mất khỏi phàm trần này vậy, Vũ Châu đã rối loạn thành một nùi, gia tộc tu tiên cai quản và tán tu tàn sát bừa bãi người phàm, thủ đoạn cũng chẳng thua gì tứ tông Ma đạo trước kia.

Còn về phần các nơi như Ký Châu, Quỳnh Châu, vốn bị Ma đạo thống trị vô số năm, những tu sĩ vốn dĩ quy thuận liên quân Chính đạo, xoay người biến thành tà ma ngoại đạo.

Ma đạo vốn là không phải do bởi công pháp, mà là tâm!

Tâm ma bất diệt, Ma đạo bất diệt.

Đương nhiên, bên ngoài thay đổi bất ngờ, chẳng có liên quan gì đến Chu Dịch đang bế quan dưới lòng đất cả.

Sau khi tạm dừng tu hành công pháp, thì hoạt động mỗi ngày chính là tưới tiêu Kiến Mộc, khôi phục pháp lực cứ lặp đi lặp lại đều đặn như vậy, trong thời gian này vẫn biên soạn lại sách ngọc.

Không biết ngày đêm, không biết năm tháng, không phân xuân thu……

Nước chảy hoa rơi xuân tàn, ba mươi năm chợt qua.

Sách ngọc đã lấp đầy từng kệ sách một, sắp hàng ngăn nắp theo từng kệ một, truyền thừa Tiên đạo được gom vào phạm vi một trăm trượng.

Trong lúc Chu Dịch biên soạn lại truyền thừa, thường xuyên bắt gặp những loại truyền thừa của những tu sĩ mà đã từng quen biết, ví dụ như trận pháp sư của Tiểu Đan Sơn, bí quyết ủ rượu của Hồ đạo nhân, phương pháp thụ thể tu mỹ nhan của Chu Ngọc vv, nhiều vô số, không tránh được mà khiến cho lòng người cảm thấy thương nhớ u sầu.

“Thời gian càng dài, ký ức càng nhiều.”

“Bây giờ chỉ mới tám trăm năm mà thôi, đợi đến khi được tám ngàn hay năm tám vạn năm tuổi, phải chăng là đi đến nơi nào đều có dấu vết của cố nhân không?”

“Người không thể sống trong hoài niệm mãi được, cho nên…… Nên ăn mừng!”

Trước mặt Chu Dịch là từng đống thẻ ngọc chất chồng, không những không giảm đi, ngược lại càng biên soạn lại càng nhiều.

Ba mươi năm trôi qua, năm đó khi tổ mạch phun trào đợt linh khí cuối cùng, sau khi được tất cả tu sĩ luyện hóa đã cạn sạch hầu như không còn lại gì, có lẽ là ở một góc xó xỉnh nào đó còn được vài sợi.

Hiện tại thứ dùng để duy trì pháp lực của tu sĩ chỉ còn lại có linh vật, thế cho nên đã bắt đầu dùng truyền thừa điển tịch đổi lấy vàng bạc, những phú hộ người phàm đều có thể mua ba năm cuốn công pháp tu tiên.

Bạch Vân Quan nổi danh ở Vân Châu, gần như là đồng nghĩa với tiên nhân, đệ tử khắp nơi thu được truyền thừa nhiều như lông trâu.

“Điển tịch Tu tiên mênh mông vô tận, đừng nói là ba mươi năm, có thêm ba trăm năm nữa cũng chưa chắc có thể biên soạn xong!”

Chu Dịch cũng không nóng vội, biên soạn lại điển tịch cũng là một loại tu hành, biến đổi một cách vô tri vô giác, càng thêm lĩnh ngộ được Tiên đạo.

Trong điển tịch thời Thượng Cổ có ghi lại, một Nguyên Anh Đạo Quân an hưởng tuổi già của mình trong Tàng Thư Các của một đại giáo phái, biên soạn kinh văn mấy trăm năm, một sớm ngộ đạo tu thành NguyênThần!

“Thứ quan trọng nhất hiện tại vẫn là Kiến Mộc.”

Chu Dịch nhìn về phía Tiên Thiên linh căn Kiến Mộc, được chăm bón ngày đêm không ngủ không nghỉ, ba mươi năm đã biến thành một cây con lớn cỡ lòng bàn tay. Rễ cây chôn dưới đất, mầm cây vươn lên trên mặt đất, gió nhẹ thổi qua, tản mát ra từng sợi linh khí thuần khiết.

“Cây non phát ra linh khí, miễn cưỡng đủ cung cấp cho ba tầng trận pháp, tu vi của bản thân mình còn phải dựa vào linh thạch để duy trì.”

“Số linh vật của mười đại Yêu Vương, Lý lão quái và thành quả tích lũy mấy năm nay, hẳn là có thể duy trì được ba bốn trăm năm, cũng không biết Kiến Mộc có thể phát triển đến mức độ nào……”

Chu Dịch nhíu mày, Trúc Cơ và Kim Đan hoàn toàn là hai cảnh giới khác nhau, Kim Đan đã là cảnh giới mà sức người không thể làm gì được, cho dù một ngày nào đó một quả bom cỡ lớn rơi xuống đỉnh đầu, thi triển độn pháp cũng có thể dễ dàng tránh được.

“Trúc Cơ kỳ thì tiềm tu có chút không an toàn, cần phải tính toán tỉ mỉ, duy trì được cảnh giới Kim Đan!”

Đúng lúc này.

Giọng của Địch Khang vọng đến từ bên ngoài, có chuyện quan trọng cần cầu kiến.

Chu Dịch bấm đốt ngón tay tính toán, còn chưa đến hạn gặp mặt cố định cuối tháng, thần thức đảo qua chỉ nhìn thấy một mình Địch Khang.

Trước tiên phong ấn che giấu Kiến Mộc, phất tay mở trận pháp.

“Bái kiến trưởng lão.”

Địch Khang tiến vào không gian Vi Trần, cảm nhận được linh khí nồng đậm, không kìm được mà hít thở mấy hơi thật sâu, điều hòa thân thể già nua tiều tụy của mình.

Linh khí bên ngoài hoàn toàn cạn khô, cho dù có linh thạch duy trì tu vi, cũng không thể tránh được chuyện tu vi không tiến mà còn lùi. Địch Khang được Bạch Vân Quan và triều đình cung cấp phụng dưỡng, vẫn từ Trúc Cơ hậu kỳ rớt xuống sơ kỳ, với tuổi thọ của hắn thỉ chỉ cần rơi xuống tu vi Luyện Khí thì sẽ lập tức thân tử đạo tiêu.

“Bẩm trưởng lão, trước đây không lâu Đan Đỉnh Tông đã mở cửa sơn môn, đại bộ phận đệ tử tiến vào trần thế, Bạch Vân Quan phải ứng phó như thế nào?”

“Thế sự suy sụp đển như vậy sao, đến ngay cả Huyền Tiêu Đạo Quân cũng không trấn áp được!”

Chu Dịch trầm ngâm một lát, phân phó nói.

“Ngươi đi gặp Quảng Minh đế, thưa rằng Bạch Vân Quan hoan nghênh đệ tử Đan Đỉnh Tông gia nhập, chân nhân được phong làm phủ chủ, chân quân được phong làm tổ sư!”

Bình Luận (1)
Comment
darkstalker8x2 6
darkstalker8x2
Reader
3 Tháng Trước
Truyện nd rất hay nhưng lối hành văn của tác giả làm người đọc khó theo dõi, nhưng đoạn đối thoại dài giữa các nhân vật thì ko biết ai đang nói ai đang nghe luôn, những đoạn chuyển diễn biến tình tiết thì toàn bị ăn mất phần đâu, làm ngta ko bắt kịp nội đúng tác giả đg muốn truyền đạt ở đây là gì, còn phần dịch thì hẳn là dịch giả dùng AI để dịch luôn, lủng củng vcl, đọc mà rối hết cả não.
Trả lời
| 0