“Nghe đồn số lượng tu sĩ xuống núi, gồm có ba vị chân quân, mấy chục chân nhân, đến cả ngàn đệ tử Luyện Khí kỳ.”
Địch Khang không hề có ý kiến gì về chuyện tu sĩ Đan Đỉnh Tông đảm nhiệm chức vị tổ sư, trong Tu Tiên giới, kẻ mạnh luôn đứng đầu, huống chi đối phương không phải chỉ hơi mạnh hơn một chút thôi đâu.
“Trưởng lão, chỉ sợ đối phương sẽ tự lập môn hộ, chiếm lấy vị trí của Bạch Vân Quan!”
“Thời thế đã thay đổi! Người sáng suốt đều có thể nhận ra được, Tiên đạo chỉ là ánh chiều tà hoàng hôn, tương lai tất nhiên là do triều đình thống trị Vân Châu rồi.”
Chu Dịch nói: “Cho nên Quảng Minh đế, bất kể là vì quyền lực, hay là vì muốn duy trì hoàng tộc, tất nhiên sẽ nghĩ cách hạn chế tu sĩ Đan Đỉnh Tông, Bạch Vân Quan đúng là một quân cờ có ích.”
Địch Khang lo lắng nói: “Hiện giờ trong quan chỉ cung phụng một vị Kim Đan, mà còn là chân quân Quỷ đạo, cũng không phải là đối thủ của đám tu sĩ Đan Đỉnh Tông!”
Mười lăm năm trước Bạch Vân Quan đã cung phụng Hoàng Ngọc Nương như là một lão tổ, triều đình cũng không thèm hỏi đó là quỷ hay là người, lập tức sách phong làm Huyền Minh Diệu Viễn Hiện Hữu Nguyên Quân, cống hiến cho Tiên Bổng Ty, tuyên bố khắp nơi rằng chân quân giáng xuống Lôi Pháp bảo hộ Càn Kinh. Bạch Vân Quan ở khắp nơi đều thờ phụng tượng thần, sau nhiều lần Hoàng Ngọc Nương ra tay huỷ diệt yêu ma quỷ quái, cứu tế trị nạn, bá tánh Đại Càn đã gọi một cách thân thuộc là Hoàng nương nương.
“Chỉ cần thái độ của ngươi nhường nhịn một chút, tất nhiên là không thể lật đổ được.”
Chu Dịch chỉ trời, nói: “Huyền Tiêu Đạo Quân còn ở đó, trấn áp thế cục Vân Châu, tu sĩ không dám gây loạn dưới phàm tục. Huống hồ Đại Càn là triều đại chính thống do Đan Đỉnh Tông thành lập, có đại nghĩa này, ai có thể khống chế quốc triều để tư lợi chứ?”
Bạch Vân Quan có thanh danh, Đan Đỉnh Tông có thực lực, hai hợp làm một, đạo môn chính thống Vân Châu sẽ lập tức được an ổn.
Còn về phần sau này Bạch Vân Quan sẽ thuộc về Đan Đỉnh Tông hay là Địa Hỏa cung, Chu Dịch cũng không thể nói trước được, đối mặt với đại kiếp nạn, có thể bảo đảm truyền thừa không bị gián đoạn đã là quá may mắn rồi.
“Đa tạ trưởng lão chỉ điểm.”
Địch Khang lấy ra một miếng thẻ ngọc từ trong lòng, nói: “Mấy năm nay chấp chưởng Tiên Bổng Ty, trảm yêu trừ ma khắp nơi, đã ghi chép lại tất cả những gì trải nghiệm bên ngoài vào bên trong này. Trưởng lão xưa nay vẫn thích thoại bản, sau này khi thấy nhàm chán, có thể xem để giải buồn.”
Chu Dịch tiếp nhận thẻ ngọc, không lật ra xem xét ngay, mà là hỏi.
“Ngươi còn sống được bao lâu nữa?”
“Nhiều nhất là một tháng.”
Địch Khang khom người thật sâu bái biệt, ngữ khí bình tĩnh nói: “Tiên Bổng Ty công việc bề bộn, cần phải cẩn thận công bằng, đúng lúc Đan Đỉnh Tông mở sơn môn, cũng cần phải sắp xếp chức vị cho thỏa đáng. Lúc lâm chung, có lẽ không kịp từ biệt cùng trưởng lão, xin hãy lượng thứ!”
“Biết rồi, hậu nhân sẽ ghi nhớ công tích của ngươi.”
Chu Dịch thở dài một tiếng, phất tay tiễn Địch Khang ra khỏi trận pháp cấm chế, trầm mặc một lúc lâu mới nhìn về phía thẻ ngọc.
Cho dù đã trải qua ngàn vạn lần ly biệt, mỗi một lần đều khó có thể tránh được thương cảm!
Thần thức đảo qua thẻ ngọc, ghi chép những chuyện trải qua sau khi Địch Khang gia nhập Tiên Bổng Ty, lao tới các nơi trảm yêu trừ ma.
Ghi chép tự sự dưới góc nhìn của Địch Khang, lời lẻ cũng không tinh tế động lòng người, quý ở chỗ chân thật, mỗi lần ra ngoài hàng yêu trừ ma đều là một chương hồi, trước sau gần bốn trăm trang.
“Ta nhận chức ở Tiên Bổng Ty trảm yêu trừ ma ba mươi năm, thoạt nhìn không tệ, rất thích hợp để giết thời gian!”
……
Sau khi Địch Khang bái biệt, dường như đã kích hoạt một chuỗi phản ứng dây chuyền.
Ba năm sau Viên Kỳ thọ tẫn đạo tiêu, triều đình nể tình công lao lúc sinh thời của hắn, sách phong tấn chức Phục Ma chân quân.
Bảy năm sau Ngụy chân nhân tọa hóa, được chôn trong mộ phần dưới Địa Cung, khắc lên chiến tích cả đời lên tấm bia đá.
Sau đó liên tục có đệ tử của Địa Hỏa cung chết đi, có người muốn chôn trong huyệt mộ của tông môn cũng có người đã thành gia lập nghiệp, sau khi chết thì chôn trong từ đường.
Lúc này Bạch Vân Quan đã trở thành đạo quan duy nhất ở Vân Châu, hòa bình an ổn hơn khi Địch Khang còn tại, người mới nhậm chức quan chủ vốn là chân quân giới luật của Đan Đỉnh Tông, coi những đạo quan khác là bàng môn tả đạo.
Trong mười năm gắn ngủn đã càn quét tất cả, lại biên soạn 《 Chính Thống Đạo Tạng 》 tổng hợp những điển tịch của Tiên Hiền, trở thành kinh văn cơ bản của Bạch Vân Quan.
Năm mươi năm trôi qua.
Dưới Địa Hỏa cung trống rỗng không một bóng người.
Dải cung điện khổng l vắng vẻ không một tiếng động, những viên gạch đá xanh sau khi được nén ép và gia cố bằng pháp thuật hệ Thổ, điêu tàn, vỡ vụn cực chậm, có thể bảo tồn ngàn năm vạn năm.
Hôm nay.
Chu Dịch đến Càn Kinh ăn mừng trở về, chui xuống dưới lòng đất đi ngang qua cung điện, phát hiện bên trong cung điện đã bị bao phủ bởi một lớp bụi.
“Thế tục phồn hoa mờ mắt người, có mấy đệ tử còn nhớ rõ tông môn chứ?”
“Những người khác có thể không để ý tới, nhưng cái tên đã hứa chắc với bần đạo kia, đợi sau khi hắn chết đi, cho dù có phải đào mồ quật mả, cũng phải chôn thằng nhóc đó dưới này!”
……
Kiếm Trủng.
Đã từng là cấm địa của Linh Kiếm tông, đã hoàn toàn lộ ra bên ngoài, thoạt nhìn thì chẳng khác gì những sườn núi bình thường.
Một luồng độn quang rơi xuống, chui vào giữa núi.
Linh khí đột nhiên trở nên nồng đậm đến cực điểm, chỉ thấy bên trong lòng núi đã bị khoét rỗng, linh thạch linh quặng chất đống, xếp chồng bên trong, sử dụng trận pháp cấm chế rút linh khí ra, rồi tập trung trong phạm vi trăm trượng chung quanh.
Một đạo nhân mặc đạo bào màu trắng ngồi xếp bằng bên trong, trong lúc hô hấp hít lấy linh khí nồng đậm, luyện hóa thành pháp lực tự thân.
Độn quang rơi xuống đất hóa thành lão đạo mặc thanh bào, khí tức rõ ràng là của một vị Nguyên Anh Đạo Quân, lại khom người dâng lên một miếng thẻ ngọc.