“Sư tôn, trước mấy ngày nay ở hướng Đông Nam Thanh Châu, có hiện tượng linh khí hao hết tự động hiện hóa trong di tích Thượng Cổ. Sau khi đệ tử thăm dò, đã lấy được một quyển bí thuật, dường như có liên quan đến sự biến mất của Ma đạo và Nhất Khí tông.”
“Ồ?”
Kiếm Huyền nhíu mày, phất tay bắt lấy thẻ ngọc.
Năm mươi năm trước Chính đạo công phá Ma đạo, phát hiện đệ tử ba môn phái biến mất không thấy đâu, vu khống đồn đại ra bên ngoài rằng lão ma huyết tế đồng môn. Sau này khi Nguyên Linh Thiên Quân tuyên bố phong bế sơn môn, mười năm trước Kiếm Huyền đã vô cùng hoài nghi, cưỡng ép phá cửa xông vào chỉ thấy được Nhất Khí tông trống không!
Thần thức đảo qua ngọc bội, mặt Kiếm Huyền lập tức trở nên dữ tợn, khí tức khủng bố dâng lên ngút trời.
“Phương pháp huyết tế, thảo nào, thảo nào mà……”
“Hô hô hô, bổn tọa làm bằng hữu với Nguyên Linh kia gần hai ngàn năm, nhưng lại chẳng sánh bằng một bí pháp tránh kiếp!”
Kiếm Huyền vẫy tay, pháp bảo trấn tông Phân Kiếm Quang chậm rãi chui lên khỏi mặt đất , hỏi: “Linh Kiếm tông còn bao nhiêu đệ tử?”
Lão đạo đã xem qua nội dung trong miếng thẻ ngọc , đương nhiên biết lão tổ đang muốn làm gì, bất đắc dĩ nói.
“Linh Kiếm tông đã tứ tán chia lìa từ lâu, chỉ còn lại có hai người là sư tôn và đệ tử, còn lại thì đều tự tìm đường mưu sinh rồi. Hiện giờ trong lãnh thổ Thanh Châu chư quốc chiếm đóng, những kẻ đứng đằng sau thâu tóm phần lớn đều là đồng môn của chúng ta, có cần công bố kiếm lệnh triệu hồi bọn họ không?”
Kiếm Huyền khẽ vuốt mũi kiếm, giọng nói rét lạnh như băng.
“Như thế cũngtốt, cũng đỡ cho bổn tọa phải bôn ba khắp nơi.”
Mấy ngày sau.
Kiếm lệnh truyền khắp chư quốc Thanh Châu, những tu sĩ của Linh Kiếm tông còn sống sót, nghe nói lão tổ phân chia di sản của tông môn, bán tín bán nghi đi đến Kiếm Trủng.
Kết quả không cần nói cũng biết, toàn bộ đều chết trong trận pháp.
Tinh Khí Thần Hồn ngưng tụ thành cấm chế hoa văn nửa hư nửa thật, rơi vào giữa trán Kiếm Huyền, nhìn như một vết bớp màu đỏ tươi.
“Còn thiếu quá nhiều!”
Kiếm Huyền cảm nhận sức mạnh của cấm chế, vẫn chưa đủ để vượt qua đại kiếp nạn, sẽ chết đi trong vô thanh vô tức trong trạng thái ngủ say mà thôi, ánh mắt nhìn về phía lão đạo đang phía khom người đứng hầu.
“Đệ tử, bái biệt sư tôn!”
Lão đạo quỳ rạp trên mặt đất ba quỳ chín lạy, tự bạo Nguyên Anh hóa thành thần hồn tinh khí mênh mông, tự nguyện dung nhập vào vết bớp trên trán của Kiếm Huyền.
“Vẫn còn chưa đủ……”
Kiếm Huyền lẩm bẩm tự nói, mái tóc bạc trắng hóa thành màu đỏ như máu tươi, khí tức từ Chính đạo đường hoàng hóa thành âm u quỷ quyệt.
“Phàm nhân trước sau gì cũng phải chết, chi bằng chết xứng đáng một chút!”
“Linh Kiếm tông bảo vệ Thanh Châu gần vạn năm, cũng đã đến lúc phải đòi chút tiền lãi rồi, đợi đến khi bần đạo tránh kiếp quay lại, rồi sẽ lại để cho Linh Kiếm tông bảo vệ cho Thanh Châu!”
Dứt lời bay lên trời, từ phía Nam bay về phía lãnh thổ Thanh Châu nằm ở phía Bắc.
Khi băng qua thành trì thôn xóm thì sẽ dừng lại, há mồm hút lấy, tinh khí thần hồn của mấy ngàn mấy vạn phàm nhân sẽ bị cắt nuốt sạch sẽ.
Nguyên thành.
Một tiểu huyện thành nẳm ở phía Đông Thanh Châu.
Sáng sớm.
Sương mù mờ ảo.
Trên băng ghế dài trước quầy hàng buổi sáng, có không ít bá tánh đang ngồi.
Uống sữa đậu nành chấm bánh quẩy, kể một vài tin đồn thú vị mấy ngày gần đây với những người quen, mấy đưa nhỏ chạy đuổi nhau vòng quanh cái bàn, phát ra những tiếng cười trong trẻo.
Huyện lệnh lão gia cũng không quá thanh liêm, nhưng cũng không đến mức vơ vét sạch trơn, cuộc sống của bá tánh trong thành không tệ lắm.
Bỗng nhiên.
Trên bầu trời, những đám mây đen không bờ bến ùn ùn kéo đến, sắc trời còn chưa sáng hẳn, lại trở nên tối tăm âm u.
“Trời chuyển nhanh dữ vậy ta?”
Người đang nói chuyện là một hán tử, vội vàng hét lớn mấy câu, uống cạn chén sữa đậu nành, lấy một đồng tiền từ trong xâu tiền, giơ tay đang muốn gọi bà chủ tính tiền.
Vù.
Một trận gió lạnh thổi qua, không khí ấm áp ngày xuân lập tức tan biến, khí tức âm trầm quét ngang toàn bộ huyện thành.
Hán tử đang muốn trả tiền chỉ cảm thấy nửa người dưới cứng đờ, cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy băng tuyết lan từ chân lên nửa người trên, còn chưa kịp kêu đau, cả người đã bị đóng băng rồi.
Từng sợi sinh cơ, khí huyết, thần hồn bay ra, bay về phía bầu trời u ám kia.
Người đang sống sờ sờ bỗng chốc hóa thành một bộ xương khô, vẫn giữ tư thế lúc đưa tiền, tất cả mọi người chung quanh đều giống như thế, đám trẻ thơ ngây thơ hồn nhiên chơi đùa, thân dưới hóa thành xương khô khó chống đỡ được trọng lượng của nửa người trên, đổ sập xuống mặt đất nát bươm.
Đám mây đen không bờ bến, sau khi cắn nuốt sinh linh khắp thành trì, tiếp tục bay về phía trước.
Lúc này.
Một đốm lửa bay đến từ phía Đông, còn cách đám mây u ám hơn mười dặm thì dừng lại, hiện hóa ra dáng vẻ của Tiêu Thiết Trụ.
“Kiếm Huyền tiền bối, ngươi nhập ma rồi!”
“Là ngươi?”
Giọng nói của Kiếm Huyền vọng ra từ trong đám mây đen u ám, mênh mông cuồn cuộn, phảng phất như vô số người đồng thanh nói: “Tiểu bối một giới, không được khí vận của thiên địa bảo hộ, cũng dám nhúng tay vào chuyện của bổn tọa sao?”
“Cho nên, tiền bối vẫn chấp mê bất ngộ?”
Quạt Thần Hỏa trong tay Tiêu Thiết Trụ đón gió lớn lên, biến lớn thành hai trượng, thần hỏa hừng hực thiêu đốt sạch sẽ hàn khí âm u.
“Tiểu bối, nếu không phải do ngươi khơi mào đại chiến Chính Ma, thì sao bổn tọa lại phải đến nông nỗi này chứ? Vốn dĩ muốn tha mạng cho ngươi, nếu đã dâng đến trước mặt, đúng lúc để bổn tọa dùng để huyết tế!”
Trong lúc đối thoại, Kiếm Trần điều khiển mây đen đầy trời xông về phía đối diện.
Sương mù quái quỷ bao trùm phạm vi mấy trăm dặm, phóng tầm mắt nhìn ra thì chỉ thấy mênh mông vô bờ, đối mặt với cảnh tượng này, Tiêu Thiết Trụ chỉ giống như một con kiến.
“Tà ma, đáng giết!”
Vẻ mặt Tiêu Thiết Trụ trầm trọng, quạt Thần Hỏa vung lên liên tục, mấy trăm con hỏa long gầm gừ lao thẳng vào trong đám mây đen.
Kiếm quang trong suốt xuất hiện sau lưng Tiêu Thiết Trụ, vô thanh vô tức đâm xuyên qua lưng hắn, sau khi cắt nát ngũ tạng lục phủ, thì lưu lại một lỗ thủng lớn cỡ đầu người.