“Linh vật trong túi trữ vật còn hơn phân nửa, ít nhất có thể vun trồng cho Kiến Mộc cao đến chín thước, sau này muốn duy trì tu vi Kim Đan không hề khó!”
Mặt Chu Dịch lộ vẻ vui mừng, ước chừng đã bế quan một mình cô độc gần chín mươi năm, rốt cuộc thì cuộc sống lánh đời cũng sắp đến hồi cuối rồi.
Cầm lấy ống thẻ từ bên cạnh, thi triển Tiểu Tiệt Thiên Thuật.
Linh thăm rơi xuống đất.
Ánh sáng lóng lánh ngưng tụ thành văn tự, hiện ra mấy chữ “thượng thượng đại cát”!
Huyền Tiêu!
“Thăm Thượng Thượng lại là tên của Thiết Trụ.”
Chu Dịch trầm ngâm một lát, há mồm nuốt Kiến Mộc vào trong bụng, phải mang theo nó bên mình.
Trên đời không thiếu những kẻ có vận số nghịch thiên, lỡ đâu thừa dịp Chu Dịch ra ngoài, vô tình chui xuống sáu trăm trượng dưới lòng đất, sau khi vào trong trận pháp cấm chế thì cướp sạch không còn lại gì.
“Bần đạo tiêu tốn mấy ngàn vạn năm tuổi thọ, nuôi dưỡng Tiên Thiên linh căn Kiến Mộc, há chẳng phải sẽ trở thành chuyện nực cười nhất trên đời này sao!”
Chu Dịch nhìn về phía dược điền ở phía xa, vẫy vẫy tay gọi nói: “Ngưu nhi, nhốt mình dưới lòng đất mấy chục năm rồi, chúng ta đi ra ngoài giải khuây đi.”
Con bò vàng nghe vậy lăn một vòng ngay tại chỗ, hiện hóa thân hình biến thành bò một sừng.
Nhóc con Linh Sâm ngừng cuốc vườn, hì hà hì hục bò lên trên đầu con bò vàng, trông giống như một phiến lá xanh che trên đầu, nhăn nhó khuôn mặt nhỏ nói: “Tiên trưởng, Huyết Đằng Yêu sắp chết héo rồi, cho nó mấy khối linh thạch đi.”
Huyết Đằng Yêu càng ngày càng ngắn lại, hiện tại chỉ còn lại có ba trượng, trên lớp vỏ cây màu đỏ đậm xuất hiện những điểm lấm tấm ố màu.
Nghe thấy tiếng nói chuyện của nhóc con Linh Sâm, cũng không biết là gốc hay là ngọn của nó liên tục lay động, phát ra những tiếng khẩn cầu, khao khát.
“Trong điển tịch chưa bao giờ có ghi chép lại chuyện Huyết Đằng Yêu sinh linh trí, nuôi dưỡng ngươi năm sáu trăm năm, cũng chỉ thông tuệ hơn một chút so với bản năng thiên tính mà thôi, không biết còn bao lâu nữa mới đến lúc hóa hình.”
Chu Dịch thở dài lắc đầu, từ túi trữ vật lấy ra mười viên, đắn đo do dự lại bớt lại năm khối, rồi ném vào trong dược điền.
Huyết Đằng Yêu cảm ứng được linh khí, uốn lượn như còn rắn trườn qua, khi đến gần linh thạch thì ngừng lại, rắc rắc một tiếng bẻ gãy hơn phân nửa thân mình vứt đến một chỗ xa, chỉ còn lại ba thước, rồi bò lên quấn quanh linh thạch, hấp thu luyện hóa.
“Vạn loài tranh trường sinh trong giá rét!”
“Cho dù là một dây leo chỉ có bản năng, cũng có khí phách bẻ đuôi cầu sinh, tu sĩ chúng ta há có thể có sợ hãi?”
Chu Dịch vỗ tay tán thưởng, lại lấy ra mười khối linh thạch, đặt bên cạnh Huyết Đằng Yêu.
Nhảy lên lưng con bò vàng, hóa thành độn quang bay về hướng Tây Bắc.
……
Càn Kinh.
Thanh Hóa phường.
Nằm cạnh hoàng cung,
Vốn dĩ là một nơi có nhiều gia tộc huân quý của triều đình cư trú.
Sau khi Tiên Bổng Ty, Bạch Vân Quan không ngừng mở rộng, quy hoạch lại phường thị, cho dù có là thân vương hầu gia cũng phải ngoan ngoãn nhường phủ đệ.
Đúng vào giờ học buổi sáng, đệ tử trong quan đầy chăm chú, đồng thanh niệm tụng Đạo kinh.
Sương khói lượn lờ, hương khói cường thịnh.
Đạo môn là quốc giáo của Đại Càn, Bạch Vân Quan lại còn đứng đầu trong đạo môn, có sức ảnh hưởng khủng bố trong triều đình, thế gian.
Tiếng tụng kinh ẩn chứa chú pháp, hương khói nhẹ nhàng có pha lẫn một chút linh khí, ngưng tụ thành pháp quang mỏng manh. Tín đồ từ sáng tinh mơ đi vào dâng hương bái thần, được pháp quang uẩn dưỡng, thần thanh khí sảng, thân mình nhẹ nhõm khỏe mạnh.
Sau khi linh khí trên thế gian biến mất, yêu ma quỷ quái cũng tuyệt tích theo, đôi khi tại những vùng núi hẻo lánh tích tụ âm sát, ngưng tụ thành quỷ vật.
Những tu sĩ nghe thấy tin tức này, cả tròng mắt đều đỏ lên, chạy như điên đuổi bắt quỷ vật, sau khi giết chết nó thì ngưng tụ thành hồn châu, có thể dùng để tu hành pháp lực thần hồn.
Truyền thừa của các đại tông môn dần dần thất lạc, trong đó có không ít những phương pháp Quỷ tu, vốn dĩ chúng có khuyết điểm là sợ lôi kiếp, hiện tại khuyết điểm đã không còn tồn tại nữa, chỉ còn lại lợi ích là trường thọ.
Phàm là tu sĩ có điều kiện đều chuyển thành Quỷ tu, gắng gượng kéo dài hơi tàn, cho dù chuyển đổi không thành công, cũng chuyển sang tu luyện mấy môn chú thuật âm sát, mượn hồn châu thi pháp có thể giảm bớt sự tiêu hao linh khí.
Kể từ đó, quyền lực đỉnh cao của Tiên Bổng Ty nhanh chóng bọ hạ thấp xuống, danh tiếng của Bạch Vân Quan cũng không tránh khỏi chuyện bị ảnh hưởng.
Bá tánh rất dễ quên, huống chi đã qua ba bốn thế hệ, hình tượng đệ tử Bạch Vân Quan trảm yêu trừ ma cứu thế, phần lớn chỉ còn tồn tại trong thoại bản mà thôi. Thậm chí có những người trẻ tuổi chưa bao giờ nhìn thấy yêu ma, chỉ cảm thấy tổ tiên của mình bị lừa gạt, đám đạo sĩ lỗ mũi trâu chỉ biết lừa gạt người già!
Tín ngưỡng là căn cơ truyền thừa của đạo quan!
Bạch Vân Quan chỉ còn lại vài vị chân nhân, sau khi suy nghĩ cặn kẽ, chấm dứt việc sử dụng linh thạch để cung ứng cho tu luyện.
Cường Thân thuật, An Hồn thuật được bổ sung vào trong kinh văn, khi niệm tụng thúc giục linh thạch, sau khi nó hòa lẫn vào hương khói sẽ hình thành linh quang có tác dụng tẩm bổ cho thân thể tín đồ.
Lúc tín đồ tế bái nhận được lợi ích, cảm nhận được sự huyền diệu của Bạch Vân Quan, tất nhiên càng thêm thành kính tín ngưỡng!
“Tiên đạo dần dần biến mất, Đạo giáo ngược lại lại càng thêm hưng thịnh, trong Bạch Vân Quan có cao nhân a!”
“Trước tiên tìm người hỏi thăm tình hình Tu Tiên giới đã, mấy trăm năm không nhìn thấy Tiêu đạo hữu, cũng có vài phần nhớ nhung.”
Chu Dịch bế quan mấy chục năm, đã bị thế gian quên lãng, có lẽ còn có mấy đệ tử Địa Hỏa cung còn sống sót, sớm đã vứt vị thái thượng trưởng lão này ra khỏi đầu rồi.
Những chân quân, Đạo Quân thân tử đạo tiêu, hoặc là vì cảnh giới bị rớt xuống mà chết đi trong vài thập niên này, có chút nhiều, thế cho nên sự tôn trọng cùng sợ hãi của tu sĩ dành cho Kim Đan Nguyên Anh sớm không còn được như năm xưa nữa.