“Ta tu Đạo hơn bảy trăm năm rồi, không thể hưởng thụ một chút được sao?”
Mặt Tiêu Thiết Trụ lộ vẻ đắc ý, dường như chuyện này còn đáng để khoe khoang hơn chuyện giết Hóa Thần Thiên Quân, nói: “Nửa năm trước bầu chọn hoa khôi, bần đạo cũng đã bỏ ra chừng mười vạn lượng, mới có thể để Thanh Thanh cô nương đạt được vị trí hoa khôi đấy!”
“Luận về mặt tu vi thì chúng ta không sánh bằng Đạo Quân, nhưng mà ánh mắt nhìn nữ nhân thì, ngài còn hơi kém……”
Chu Dịch tùy tiện bình luận vài câu, từ một vài chi tiết là có thể phát hiện ra được, Thanh Thanh cô nương nhìn thì có vẻ đơn thuần, thật ra là lão làng, thuần túy là do câu lan viện đào tạo ra để lừa đám người coi tiền như rác.
Tiêu Thiết Trụ ngạc nhiên nói: “Ngươi lại hiểu biết nhiều chiêu trò như vậy, chẳng lẽ là khách hàng quen ở Xuân Phong Lâu sao?”
Chu Dịch nhún nhún vai: “Cũng không nhiều lắm, cũng mới lăn lộn ba năm mười năm mà thôi.”
“Bần đạo sở dĩ chọn cô nương này, là bởi vì dáng vẻ của nàng, có chút tương tự với vị sư tỷ năm đó của bần đạo.”
Tiêu Thiết Trụ hồi ức nói: “Khi đó bần đạo đi Vọng Nguyệt phong báo cáo kết quả nhiệm vụ, đúng vào dịp trăng tròn, cảnh đẹp mỹ nhân đến nay vẫn khó có thể quên!”
Chu Dịch tấm tắc nói: “Đạo Quân lúc con trẻ, vậy mà lại nhìn lén sư tỷ tắm rửa, chuyện này phải ghi chép lại, lưu truyền cho đời sau!”
Sắc mặt Tiêu Thiết Trụ ửng đỏ, nâng rượu lên uống để giấu diếm, kinh ngạc nói: “Tại sao nhà người lại đoán được?”
“Bần đạo biên soạn lại đạo tạng, đã đọc rất nhiều điển tịch.”
Chu Dịch cười nói: “Trong đó có những ghi chép về địa lý của Đan Đỉnh Tông, ghi lại cảnh đẹp khắp nơi trong tông môn, làm sao có thể thiếu được Nguyệt Hoa Thiên Trì ở Vọng Nguyệt phong chứ?”
“Đúng vậy, Nguyệt Hoa Thiên Trì, đáng tiếc là bây giờ đã cạn khô.”
Tiêu Thiết Trụ buồn bã hồi lâu, lấy ra một miếng thẻ ngọc từ trong cổ tay áo, nói: “Trong này có ghi chép những điển tịch quan trọng của Đan Đỉnh Tông, làm phiền đạo hữu biên soạn ghi chép vào trong đạo tàng, tương lai nếu có hậu nhân khai quật được, cũng coi như là lưu lại truyền thừa cho đan Đỉnh Tông.”
Chu Dịch tiếp nhận thẻ ngọc, thần thức đảo qua, nhìn thấy bên trong ghi chép không ít công pháp bí thuật có liên quan đến Nguyên Anh, Hóa Thần.
Cho dù linh khí thiên địa cạn kiệt, loại điển tịch này đã trở thành giấy vụn, nhưng lại hiếm có người đem nó đi bán, một là vì giá trị của nó chẳng đáng giá bao nhiêu linh thạch, hai là để lưu lại kỷ niệm về tổ tiên đã từng sống.
“Truyền thừa này quá quý giá, bần đạo……”
“Không có gì, một đống giấy lộn mà thôi.”
Tiêu Thiết Trụ không thèm để ý nói: “Bên trong cũng có một phần truyền thừa của Bổ Thiên giáo, nhưng mà đã xóa bỏ đi phương thức huyết tế, nhưng loại tà thuật này vốn dĩ không nên lưu lại cho hậu thế, chấm dứt truyền thừa cũng tốt.”
Sau khi tổ mạch nứt vỡ, Tiêu Thiết Trụ cũng không thể cảm ứng được cơ duyên, an nguy, nhưng mà mấy trăm năm không ngừng sử dụng khí vận thiên phú, dường như đã sinh ra bản năng kỳ lạ.
Từ ánh mắt đầu tiên khi nhìn thấy Đường Huyền, Tiêu Thiết Trụ đã cảm thấy quen thuộc thân thiết, rồi sau khi biết được lai lịch vai vế của hắn, mới bằng lòng làm thân, trao truyền thừa của Đan Đỉnh Tông và Bổ Thiên giáo cho hắn.
Sau khi liều mạng giết chết Kiếm Huyền, Diệu Thiện, Tiêu Thiết Trụ đã bị trọng thương, hành động này cũng coi như là nhờ vào cảm ứng thiên phú phó thác hậu sự.
Chu Dịch đã được người ta gửi gắm quá nhiều lần, làm sao có thể không biết ngụ ý trong này, nghiêm nghị nói.
“Nhất định không phụ lòng tin của Đạo Quân.”
“Ha ha, nhà ngươi đúng là thú vị.”
Tiêu Thiết Trụ đắc ý nói: “Bần đạo còn có thể sống được hai ba trăm năm nữa, khi đó ngươi đã thân tử đạo tiêu từ lâu rồi, hôm nay tương phùng đã là hữu duyên, sau này đi ngang qua mộ phần của ngươi, tất nhiên là sẽ đốt nhiều giấy tiền cho ngươi rồi!”
“……”
Chu Dịch không có cách nào để giải thích được, chỉ có thể ghi sổ lại chuyện này, tương lai đến trước mộ của thằng nhóc này giải bày một phen.
“Bần đạo tinh thông âm luật, mấy ngày nay ta có soạn một khúc nhạc, hôm nay vừa hay hoa khôi giỏi âm luật, chi bằng mời Đạo Quân bình phẩm và thưởng thức một phen?”
“Nghe thử xem.”
Tiêu Thiết Trụ hơi gật đầu, phân phó tú bà gọi hoa khôi kia đến đây.
Ước chừng sau nửa canh giờ.
Tiếng tấu nhạc vang lên, hoa khôi bắt đầu hát.
“Hoa nở hoa rụng hoa nở hoa rụng, năm tháng như sông dài dằng dặc……”
“…… Chỉ lưu lại truyền thuyết về Thần, phóng khoáng của Thần!”
Tiêu Thiết Trụ đầu tiên là cảm thấy âm luật quái dị, câu cú cũng có chút khó hiểu, nhưng mà nghe được nội dung mà ca khúc miêu tả, trước mắt hiện lên từng cảnh tượng.
Trảm Trúc Cơ, trảm Kim Đan, trảm Nguyên Anh, trảm Hóa Thần!
Uy áp thiên hạ, Thần Ma lặng tiếng!
Tung hoành Cửu Châu Tứ Hải không có đối thủ, rốt cuộc cũng chỉ là một đóa bọt sóng, một hạt lệ trong dòng thời gian mà thôi!
Tiêu Thiết Trụ chỉ cảm thấy ca khúc huyền diệu, quá giống với những gì mà hắn đã trải qua, phất tay rải xuống một chồng ngân phiếu.
“Thưởng!”
……
Mấy năm sau.
Chu Dịch trở lại lòng đất, hai chân có chút phát run.
“Không hổ là Nguyên Anh Đạo Quân, ăn chơi liên tiếp mấy năm nay, mà mặt không đổi sắc!”
Buổi sáng hôm nay Tiêu Thiết Trụ nhận được thiệp mời, vị thần tăng cuối cùng của Phật môn viên tịch, mời hắn đến dự tang, hai người mới chia tay nhau rời khỏi Xuân Phong Lâu.
“Ngưu nhi, thu dọn đồ đạc, phải chuyển nhà rồi.”
Trong lúc nói chuyện thì đã thu dọn sạch sẽ tất cả kệ sách đạo tạng vào trong túi trữ vật, rồi thu lại trận pháp cấm chế. Nơi đây đã bị bại lộ, Tiêu Thiết Trụ đã biết được, nếu như hai trăm năm sau hắn tới bái tế, phát hiện Chu Dịch vẫn còn sống vậy thì không ổn rồi.
Con bò vàng há mồm nuốt nhóc con Linh Sâm, Huyết Đằng Yêu, hoa sen bảy màu vào trong bụng, lại thu hoạch hết những dược liệu quý giá bên trong linh điền, hỏi.
“Tiên trưởng, lần này chạy đi đâu?”
“Vân Châu ở phía Nam của Cửu Châu, chúng ta đến Bắc Hải ở phía Bắc!”
Chu Dịch thu con bò vàng vào trong túi ngự thú, bên trong cất giữ một lượng lớn linh thạch, cũng đủ cho nó tu hành.