Chu Dịch âm thầm kích hoạt Huyền Vũ thần giáp, nhìn bên ngoài thì Tiêu Thiết Trụ giống như đang hấp hối, ai mà biết có phải là biểu hiện giả dối hay không, đường đường là Hóa Thần Thiên Quân không giống như yếu ớt như vậy.
“Bần đạo cũng không quản lý sự vụ, nhưng cũng không đến nổi có mắt như mù, năm đó Địa Hỏa cung nổi tiếng ở phàm trần, không thể không chú ý đến.”
Tiêu Thiết Trụ bội phục nói: “Đạo hữu dạy bảo, dẫn dắt đệ tử rất lợi hại, nếu là như tông môn trong thiên hạ này đều gia nhập Địa Hỏa cung, trảm yêu trừ ma trừng ác dương thiện, bần đạo cũng không đến nông nỗi này!”
Ánh mắt Chu Dịch hơi chững lại, lại lần nữa sửa đổi lại ấn tượng về một người hàm hậu năm xưa, thật ra thì là một kẻ đại trí giả ngu.
Chẳng trách năm đó Địa Hỏa cung chấp chưởng Tiên Bổng Ty, rồi lại sát nhập với đám tu sĩ Đan Đỉnh Tông rời núi, tất cả mọi chuyện đều thuận lợi quá mức, thì ra là phía sau còn có Tiêu Thiết Trụ trấn áp.
“Bần đạo từ Đông Hải tới Cửu Châu, thấy yêu ma làm hại, không đành lòng, nên mới sai đệ tử mượn danh nghĩa Bạch Vân Quan tiến vào phàm tục.”
Chu Dịch chắp tay nói: “Hiện giờ đã biết được trí tuệ phong thái của Đạo Quân, cũng coi như mình đã làm chuyện thừa thải rồi, cho dù không có Địa Hỏa cung, Vân Châu cũng không loạn lạc được!”
“Khó nói, khó nói! Chỉ riêng việc răn dạy đệ tử, bần đạo thua xa ngươi.”
“Năm đó sau khi tổ mạch đứt đoạn, không ít đệ tử Đan Đỉnh Tông tẩu hỏa nhập ma, lén xuống núi tác loạn. Bần đạo gặp kẻ nào giết kẻ đó, đến ngay cả chân quân nhập ma cũng không nương tay, thủ đoạn tàn khốc như thế cũng chỉ miễn cưỡng không gây họa mà thôi!”
Tiêu Thiết Trụ tán thưởng nói: “Đạo hữu hành động theo thời thế, hóa giải họa, thành tích đức, đám đệ tử vừa có được vinh hoa phú quý lại được ghi danh sử sách, có thể nói thu được cả danh lợi. Bần đạo ở trên núi quan sát rất nhiều năm, cho đến khi Bạch Vân Quan đứng vững, mới vừa cho phép đệ tử Đan Đỉnh Tông xuống núi.”
Chu Dịch nói: “Đan Đỉnh Tông khổng lồ, Đạo Quân có thể khiến cho nó không thành thảm họa, đã là rất khó rồi.”
Bốn chữ: “Không thành thảm họa” nghe thì thấy đơn giản, nhưng mà làm mới khó, đặc biệt là tu sĩ có được sức mạnh nghiền áp phàm nhân!
Ví dụ như đệ tử Linh Kiếm tông Thanh Châu, không còn bị quản chế bởi quy định của tông môn, dựa vào pháp thuật tàn sát bừa bãi ở phàm tục. Không chỉ đơn giản chi thi pháp hại người, hoặc có người đứng sau màn khống chế triều đình, hoặc là có kẻ trực tiếp đăng cơ xưng đế, chỉ huy quân đội xâm chiếm khắp nơi.
Dùng giết chóc, chiến tranh, máu và lửa, để thỏa mãn dục vọng khống chế tất cả, dục vọng cao cao tại thượng!
Đạo tâm vỡ nát, chẳng khác gì tà ma!
“Chúng ta đừng tâng bốc lẫn nhau nữa!”
Tiêu Thiết Trụ cười lắc đầu, rồi sau đó thở dài một tiếng.
“Địa Hỏa cung chỉ còn lại có cái vỏ rỗng, Đan Đỉnh Tông cũng chỉ còn sót lại mình bần đạo, cùng trở thành người cô đơn cũng coi như là duyên phận.”
Chu Dịch thắc mắc nói: “Đan Đỉnh Tông có số tài nguyên tích lũy được vô cùng nhiều, hẳn là vẫn còn những lão tổ, chân quân khác chứ?”
Đan Đỉnh Tông thống trị Vân Châu, mỗi năm đều có một lượng lớn linh thạch chảy vào bảo khố tông môn, của để dành mấy ngàn năm, thì cho dù có tiêu xài như thế nào đi nữa, cũng đủ tiêu trong hai ba trăm năm.
“Những chuyện bần đạo làm không nhận được sự đồng tình, rất khó để không bị đồng môn chán ghét, đến ngay cả sư huynh đệ cũng có oán khí.”
Tiêu Thiết Trụ nhún vai nói: “Dứt khoát phân chia tài sản, giải tán Đan Đỉnh Tông, để mặc cho bọn hắn xuống núi muốn làm gì thì làm, Tiên cũng được, mà Ma cũng thế, chỉ cần không gây họa cho phàm tục là được.”
Chu Dịch im lặng một lúc lâu, Tiêu Thiết Trụ trấn áp Cửu Châu Tu Tiên giới, tất nhiên là không nghĩ cho tu sĩ rồi. Rõ ràng có phương pháp tránh kiếp vậy mà lại không cho dùng, cho dù ngàn vạn hoặc là hàng tỉ tánh mạng của phàm nhân cũng không thể sánh bằng Đạo đồ của Nguyên Anh lão tổ!
“Những kẻ dư thừa chỉ là bụi bặm mà thôi, một ngàn năm vạn năm nữa trôi qua, danh tiếng của Đạo Quân chắc chắn sẽ lưu truyền đời sau!”
“E rằng cũng không phải là danh tiếng gì tốt lành cho cam.”
Tiêu Thiết Trụ cười nói: “Mấy ngày nay tuần du Phật môn Nghệ Châu, bất ngờ thu được một cuốn kinh Phật, nội dung rất là thú vị. Nội dung kể về một kẻ thù của Phật môn, được xưng Mạt Thế Thiên Ma, là hóa thân của Ma Chủ, từng chém giết Phật hiện thế.”
Chu Dịch nhíu mày: “Phật môn bôi nhọ người ta như vậy, Đạo Quân không trừng trị một trận sao?”
“Người ta chỉ nói là kẻ thù của nhà Phật, chưa từng đề cập đến tên tuổi, chẳng lẽ còn có thể giết sạch tín đồ Phật môn hay sao?”
Tiêu Thiết Trụ hừ lạnh một tiếng: “Trên đời này còn sót lại được mấy lão bất tử chứ, nhưng mà chỉ cần bần đạo còn sống, cho dù chỉ còn sót lại một hơi thở, thì bọn họ cũng chỉ dám giở mấy thủ đoạn bỉ ổi đấy mà thôi!”
Đấu pháp đánh không lại, tuổi thọ không sánh bằng, chỉ có thể nghẹn khuất đến cực điểm chờ đến khi chết, những lão bất tử kia có thể gọi là oán khí tận trời.
Chu Dịch nhắc nhở nói: “Đạo Quân không sợ ép họ đến bước đường cùng, bọn họ sẽ lén lút liên thủ với nhau sao?”
“Mấy Nguyên Anh mà thôi, sao có thể lợi hại được bằng Kiếm Huyền, Diệu Thiện cơ chứ.”
Tiêu Thiết Trụ nói: “Bần đạo đấu pháp dám liều mạng, trong đám bọn chúng kẻ nào dám? Kẻ nào không sợ chết chứ?”
“Đạo Quân thần uy!”
Chu Dịch chắp tay tán thưởng, người thanh niên trước mắt này nhìn thì có vẻ đang trò chuyện ôn hòa, thật ra là một kẻ vô cùng hung hãn, đã chém giết Chân Dương Ma Tôn, và ba vị Hóa Thần là Quỷ Thần, Kiếm Huyền, Diệu Thiện.
So sánh như vậy, Chân Dương Ma Tôn bỗng trở nên vĩ đại cao thượng!
“Nhà ngươi cũng quá nhát gan, liên tục nịnh nọt, chẳng lẽ là sợ bần đạo trở mặt sao?”
Tiêu Thiết Trụ nói: “Bần đạo còn chịu đựng được cả Phật môn, thì cớ làm sao lại động thủ với một tiểu bối như ngươi chứ!”
Sắc mặt Chu Dịch thoáng lộ vẻ xấu hổ, nhưng mà không thu hồi Huyền Vũ thần giáp, vội vàng lái sang chuyện khác nói: “Dù có thế nào thì ta cũng không ngờ được rằng, với thân phận Đạo Quân, vậy mà cũng đến Câu Lan viện nghe hí khúc.”