“Thời gian nằm trong tay ta!”
“Trên bước đường tu hành, chỉ cần chỉ điểm cho ba năm người có duyên, mượn sức bọn họ thì có thể sửa đổi danh tiếng cho Tiêu đạo hữu.”
Chu Dịch suy nghĩ đến đây, lửa giận trong lòng tan biến hơn phân nửa.
Bế quan dưới đáy biển hơn ba trăm năm, năm rộng tháng dài không có ai giao lưu, bên cạnh chỉ có một mình nhóc con Linh Sâm với đầu óc không phát triển, Chu Dịch đã sớm phiền uất sắp chết rồi.
Sau khi rời khỏi Vạn Phật Tự, đi dạo dọc theo đường phố, giống như Mỹ Hầu Vương mới đến thế gian này, nhìn thấy bất kỳ sự vật nào đều cảm thấy thú vị.
Các loại thức ăn, đồ chơi, Chu Dịch nhìn thấy thì bỏ tiền ra mua, bất kể là có ăn nhiều hay ít thì khi vào trong bụng đều luyện thành hư vô, vừa ăn vừa đi dạo qua bốn năm con phố mới có một chút cảm giác chắc bụng.
“Làm ấm tâm……”
Chu Dịch quen cửa quen nẻo đi vào chỗ cũ, kết quả Xuân Phong Lâu đã biến thành quầy cầm đồ, sau khi hỏi thì biết được nó đã dọn đi đến Nghi Nhân phường.
“Sau hai ngàn hai trăm năm, cũng coi như là đã có biến hóa, nếu không thì bần đạo cũng phải hoài nghi, nó là do một lão quái vật nào đứng đằng sau thâu tóm!”
Nghi Nhân phường nằm bên cạnh chợ phía Tây, Chu Dịch đi đến nơi mới phát hiện ra là cả một dãy phố Câu Lan viện, từ đằng xa đã nghe thấy mùi son phấn nồng đậm, nghe thấy tiếng kêu trong trẻo của các cô nương.
“Đại gia, đến chơi nào!”
Oanh ca yến vũ dải lụa bay, muôn tía nghìn hồng luôn là Xuân.
Chu Dịch dạo hai vòng trên phố, lập tức vứt bỏ chỗ cũ, lựa chọn một Câu Lan viện có tên là Quần Phương viện.
Đắt đỏ bình thường sẽ không quá tệ.
“Không phải bần đạo không niệm tình cũ, mà là yêu cầu có chút cao!”
Ăn mừng nửa tháng, chìm đắm trong hồng trần mênh mông.
Chu Dịch bế quan lâu ngày mang theo khí chất thanh lãnh, cô tịch, được các cô nương nhiệt tình chiêu đãi, đã từ tiên trở về phàm, có thêm chút khí tức con người.
Rời khỏi Câu Lan viện, một đường trở lại chốn củ ở Càn Kinh.
Đình viện ngăn nắp sạch sẽ, không thấy lá rụng tro bụi, hiển nhiên là có người thường xuyên đến quét tước.
Trong viện có hai cây cổ thụ ngàn năm tuổi, xanh ngắt một màu, đang giữa ngày nắng hè chói chang, từng chùm đỏ tím tỏa ra mùi thơm.
“Vậy mà vẫn còn sống?”
Mặt Chu Dịch lộ vẻ kinh ngạc, sau khi xem xét cẩn thận, phát hiện hai cây cổ thụ từng có dấu hiệu hóa yêu.
Cây cối sau khi hóa yêu thì tuổi thọ sẽ tăng lên rất nhiều, nhưng là cũng sẽ không sinh ra linh trí, còn cần phải được linh khí uẩn dưỡng trong một thời gian dài, mới có thể trở thành Thụ yêu chân chính.
Cây táo cùng dây nho vì có Chu Dịch chăm sóc, tuổi thọ của chúng cũng đã rất lâu, sau khi bị ảnh hưởng bởi một lượng lớn linh khí phát ra, sau khi tổ mạch bị nứt vỡ, bắt đầu có xu hướng hóa thành Yêu tộc.
Nhưng chỉ vì thời gian quá ngắn ngủi, còn chưa kịp sinh linh trí, linh khí đã cạn khô.
“Từ khi bần đạo đến thế giới này, đã bầu bạn cùng hai người các ngươi, ngàn năm trôi qua vẫn là như thế, có thể gọi là duyên phận sâu nặng!”
Chu Dịch dùng tay bắt pháp quyết, thu cây táo và giàn nho ngàn năm vào trong túi trữ vật, rồi lại đi vào trong phòng xem xét, không có bất kỳ vật nào đáng để lưu luyến nữa, liền hóa thành độn quang rời đi.
Mộ phần dòng họ Bạch thị.
Chu Dịch dừng lại trước mộ của lão Bạch, vừa hoá vàng mã cúng bái, vừa lải nhải nói chuyện.
“Lão Bạch, tuổi thọ dài đúng là rất tốt, ta trốn Đông trốn Tây hơn cả ngàn năm, cứ sống như thế này thì rồi sẽ trở thành thiên hạ vô địch!”
“Cũng không đúng, trên đời còn có mấy cái lão bất tử, thi triển tà pháp muốn vượt đại kiếp nạn. Bần đạo nhất định phải lôi từng người một ra ngoài, để cho bọn họ phơi nắng, hồn phi phách tán ngay trong giấc mơ!”
“Ngoài ra thì cũng không có việc gì, cũng chỉ là những chuyện vụn vặt, cũng đã từng tiếp xúc với tám mươi đến cả trăm hoa khôi……”
“Đi đây, sau này rảnh rỗi, lại đến khoe khoang với ngươi!”
Chu Dịch hóa thành độn quang, bau về phía Bạch Vân Phong ở phía Tây Nam Càn Kinh.
Đạo quan trên đỉnh Bạch Vân Phong chỉ còn lại dấu vết của gạch ngói, ngược lại, Địa cung cách mặt đất ba trăm trượng thì lại hoàn chỉnh không hư hao, chính điện, Linh Hỏa điện, điện giảng kinh đều dạo quanh một vòng, hoài niệm quá khứ.
Rồi sau đó đến trước từng mộ phần hoá vàng mã, tưới linh tửu, bái tế một phen.
Trở lại đỉnh núi.
Chu Dịch bố trí trận pháp cấm chế, thu nhỏ địa giới hai trăm trượng vào hạt bụi nhỏ, phun ra Kiến Mộc trồng ở chính giữa.
Từng sợi linh khí phát ra, nhóc con Linh Sâm không thể chờ đợi được mà nhảy ra, há to mồm hít thở bổ sung pháp lực đã tan biến. Bởi vì linh thạch linh vật đã dùng hết từ lâu, bên trong ngự thú túi trống không, cảm giác sống ở bên trong không hề dễ chịu.
“Núi không nhất thiết phải cao, có Tiên ở là sẽ nổi danh!”
“Cái tên Bạch Vân Phong này nghe quá bình thường, nên đổi một cái tên nghe thật kêu……”
Chu Dịch khẽ vuốt cằm, cho rằng bản thân mình có thể kiêu ngạo một chút.
“Huống hồ gì chỉ đổi một tên, cũng có thể che giấu vị trí thật sự, đề phòng có người tới quấy rầy bần đạo tu hành.”
Kiêu ngạo cũng không gây trở ngại đến bản tính cẩn thận của mình!
Xây dựng đạo quan, khai khẩn linh điền, rồi bói toán mỗi ngày, nuôi dưỡng Kiến Mộc, lĩnh ngộ đạo tạng……
Trong núi sống một ngày, thế gian đã qua mười năm.
Kiến Mộc đã cao đến hai trượng, cho dù không được tưới tiêu bằng Tạo Hóa Ngọc Lộ, linh khí tự bản thân nó phát ra cũng có thể đủ cung cấp cho Chu Dịch tu hành, tốc độ tu hành đã nhanh hơn.
Hôm nay.
Chu Dịch đả tọa tu hành bí lục Tinh Thần, dẫn dắt từng tia ánh sáng sao trời nhập thể, sau khi dung nhập linh khí thì luyện thành pháp lực, cuối cùng rót vào trong Kim Đan.
Rầm rầm!
Những tiếng đập cửa vọng đến từ bên ngoài, rồi sau đó là những tiếng kêu thảm thiết liên tục.
“Cuối cùng cũng đã có người tới?”
Chu Dịch nhíu mày, đứng dậy đi ra bên ngoài đạo quan, nhìn thấy một thiếu niên mặc cẩm y đang bay lượn trên không trung.