Nhóc con Linh Sâm múa may cái cuốc thi pháp, một đám dây mây màu đỏ đậm cuốn lấy người thiếu niên kia, lúc thì đưa lên cao lúc lại hạ xuống thấp, lúc thì qua bên trái lúc thì dạt sang phải, khiến hắn sợ tới mức kêu to.
“Làm càn!”
Chu Dịch quở mắng: “Ỷ mạnh hiếp yếu, xem ra đã giao cho ngươi quá ít chuyện để làm rồi.”
Nhóc con Linh Sâm vội vàng thả thiếu niên ra, khiêng cái cuốc, kéo Huyết Đằng Yêu chạy trốn, chui xuống dưới đất không dám thò đầu ra.
Thiếu niên có khuôn mặt tuấn lãng, cẩm y trên người bị thủng vài chỗ, còn đang tươm máu, cố gắng kiềm chế sự sợ hãi trong lòng, khom người thi lễ nói.
“Bái kiến tiên nhân!”
“Bần đạo không xứng với chữ tiên nhân.”
Chu Dịch hơi gật đầu nói: “Ngươi là người phương nào, làm sao lại đi lạc vào nơi bần đạo tu hành?”
“Ta là hoàng tử Tần Chính của Khánh quốc, trên đường đi sứ Đại Càn trở về, gặp phải thích khách chặn giết, lúc chạy trốn vô tình tiến vào chỗ của tiên nhân.”
Tần Chính khom người lại bái: “Quấy nhiễu tiên nhân, xin thứ cho tội!”
“Thì ra là thế.”
Chu Dịch rất tán thưởng với sự trấn định của Tần Chính, nói: “Núi Côn Luân này, người bên ngoài rất khó có thể tiến vào, nhưng đi ra ngoài thì rất đơn giản, cứ chờ đủ một năm là được.”
“Côn Luân sơn!”
Tần Chính kinh hãi nói: “Nơi này không phải là gần Bạch Vân Phong của Càn Kinh sao?”
Chu Dịch khẽ lắc đầu, giải thích nói.
“Côn Luân sơn nằm ở chỗ giáp ranh giữa ba giới Thiên Địa Nhân, vừa ở nơi này lại ở nơi khác, có lẽ có một lối vào xuất hiện ở Bạch Vân Phong theo như lời của ngươi.”
Thế gian duy ta độc pháp, Chu Dịch có nói bừa như thế nào, cũng không còn tu sĩ vạch trần hắn!
Tần Chính chưa từng nghe qua tên tuổi Côn Luân, trong lòng vẫn có thắc mắc, nhưng mà không tiếp tục dò hỏi.
Tiên duyên khó cầu, mỗi một lời nói mỗi một hành động đều phải cân nhắc kỹ.
Phật đạo đều nói rằng trên đời có phương pháp tu tiên, có đạo trường sinh, nhưng chưa từng để lộ ra bất kỳ bản lĩnh huyền bí nào, gặp phải kẻ vũ phu ngang ngược vô lý , cũng bị đánh cho chạy vắt giò lên cổ.
Hiện giờ gặp được chân tiên, hiển nhiên là duyên kiếp trời cho, suy nghĩ của Tần Chính không kìm được mà gấp gáp.
“Vậy thì ta đành quấy rầy tiên nhân một năm vậy, sau này chắc chắn sẽ thờ phụng sớm tối, để đền đáp ơn cứu mạng.”
“Không sao.”
Chu Dịch bấm đốt ngón tay, thuật pháp linh quang đáp xuống.
Tần Chính mới vào một địa giới xa lạ, cho dù là khi đối mặt với tiên nhân cũng phải đề phòng, khí huyết vận chuyển đến hai chân, sắp thi triển khinh công.
Tốc độ của linh quang còn nhanh hơn, dừng lại trên thân thể của Tần Chính, trong nháy mắt miệng vết thương đã khỏi hẳn như lúc ban đầu, những di chứng bệnh tật khi tu hành võ đạo cũng đã biến mất.
Tần Chính chỉ cảm thấy thân thể nhẹ nhàng khỏe mạnh, sảng khoái hơn bao giờ hết, vội vàng khom người bái tạ.
“Đa tạ tiên nhân.”
“Bần đạo cũng chỉ là một tu sĩ, còn cách Tiên đạo một khoảng xa xôi không thể với tới, đừng mãi gọi tiên nhân này tiên nhân nọ nữa.”
Chu Dịch trầm ngâm một lát, nói: “Bần đạo họ Chu, đạo hào Huyền Dịch, ngươi có thể gọi thẳng đạo hào, hoặc gọi Chu chân nhân.”
“Dạ, Chu chân nhân.”
Tần Chính nghe được hai chữ tu sĩ, nhịn không được hỏi: “Ta đã từng nhìn thấy hai chữ tu sĩ trong bí điển của Phật đạo, phải chăng chính là người tu tiên vấn đạo?”
“Đúng vậy.”
Chu Dịch chỉ đình hóng gió cách đó không xa, nói: “Ngồi xuống nói chuyện đi.”
Đình hóng gió xây bên cạnh đạo quan, được dựng thành từ mấy khối đá xanh, dây nho xanh tốt bò đầy trên nóc, che nắng chắn mưa một cách tự nhiên.
Tần Chính chỉ ngồi nửa cái mông trên ghế đá, ánh mắt nhìn về phía cây táo bên cạnh đình hóng gió, cành cây có hình thù kỳ quái, nửa bên thân cây khô héo, mục nát, nửa bên còn lại thì lại xanh tươi như mới, vừa đầy phong cách cổ xưa lại có chút quái dị.
Địa giới tiên nhân, không giống bình thường mới là bình thường!
Chu Dịch phân phó nói: “Đồng nhi, đem vài lá trà lại đây.”
Nhóc con Linh Sâm chui lên từ dưới mặt đất, đem cái cuốc cất vào túi trữ vật đang treo trên người, rồi lấy một hộp ngọc từ bên trong đó ra, cố sức bò lên cây linh trà hái chín lá mầm.
Tần Chính nhìn thấy dáng vẻ quái dị của Linh Sâm, nhớ đến những gì vừa mới trải qua, sắc mặt hơi trắng bệch.
Chu Dịch nói: “Đồng nhi này, đầu óc ngu si, quấy nhiễu cư sĩ, bần đạo nhất định sẽ giáo huấn nó.”
“Không sao không sao, chỉ tại ta tùy tiện xâm nhập.”
Tần Chính tò mò hỏi: “Vị này…… Tiểu đạo trưởng, có dáng vẻ như vậy, chẳng lẽ là Yêu tộc trong truyền thuyết sao?”
“Có thể nói như vậy.”
Chu Dịch cười giải thích: “Vốn dĩ nó chỉ là Linh Sâm trồng bên trong dược điền, nhưng vì nuôi trồng quá lâu, dần dần sinh ra linh trí. Bần đạo có đức hiếu sinh, cho nên mới thu nhận nó, cho làm đạo đồng sai sử.”
Tần Chính cho rằng Linh Sâm chính là Nhân Sâm núi trăm năm tuổi, nói: “Không biết là nhân sâm trồng bao lâu mới có thể sinh ra linh trí?”
Chu Dịch bấm đốt ngón tay, nói: “Tuổi của Đồng nhi cũng hơn chín ngàn năm rồi.”
Chín ngàn năm!
Trong lòng Tần Chính nổi sóng, cố gắng suy đoán người đạo nhân có dáng vẻ trẻ trung trước mắt, rốt cuộc là đã sống bao nhiêu năm rồi, đồng tử dưới trướng cũng đã hơn chín ngàn năm tuổi, ít nhất cũng đã tu hành được ngàn vạn năm
Nhóc con Linh Sâm bay trên không trung, đặt hộp ngọc lên trên đỉnh đầu, ánh mắt lấy lòng xin tha.
“Tần cư sĩ đã nói không sao, lần này bỏ qua cho ngươi, còn dám phạm sai lầm, thì sẽ bắt ngươi lao dịch ít nhất cũng trăm năm.”
Từ trước đến nay, Chu Dịch thường đối xử rất rộng lượng với linh sủng dưới trướng, rất ít khi nói đến chuyện tôn ti trên dưới, nhưng mà ỷ mạnh hiếp yếu thì tuyệt đối không thể tha thứ, lỡ đâu trêu chọc phải loại sát tinh như Tiêu đạo hữu, chỉ vì năm đấu gạo mà dẫn đến mạt pháp đại kiếp nạn.
Gây ra nhân quả, nhất quyết không thể được!
Câu nói này rơi vào tai của Tần Chính, thì giống như lời của thánh hiền.