Ta Trường Sinh Bất Tử Ở Tu Tiên Giới (Bản Dịch Full)

Chương 263 - Chương 263 - Mộng Du Tiên Cảnh

Chương 263 - Mộng du tiên cảnh
Chương 263 - Mộng du tiên cảnh

Khi người ta chuyên tâm, thì thời gian trôi nhanh như bay.

Tần Chính rất giỏi nắm chắc cơ hội, huống chi là tiên duyên trong truyền thuyết, một phút một giây đều không muốn lãng phí.

Ban ngày làm ruộng luyện võ, ban đêm đọc sách ngộ đạo.

Bên trong Tàng Thư Các có chín phần là thẻ ngọc, nhưng mà một phần sách giấy còn lại cũng coi như là vô cùng rộng lớn, huống chi bất kỳ cuốn nào cũng là sách cổ của mấy trăm năm trước, hiện giờ phần lớn đều là những bản độc nhất vô nhị còn lại, đọc đến mức khiến cho Tần Chính được mở rộng tầm mắt.

Chạng vạng hôm nay.

Tần Chính đọc xong cuốn 《 Hoằng Xương Trung Hưng 》, đang tìm kiếm quyển sách tiếp theo, bỗng nhiên nhìn thấy một cuốn có tên là 《 Tam Anh truyện 》.

“Chẳng lẽ là viết về cuộc đời của ba vị anh hùng sao?”

Nhịn không được mở sách ra, vậy mà lại là thoại bản tu tiên, không giống như những gì phàm nhân phán đoán, nội dung miêu tả cực kỳ chân thật.

Bái sư, được pháp bảo, đấu pháp, trừ ma……

Tần Chính trực tiếp sa vào thế giới huyền bí, không kìm chế được mà đọc suốt đêm, đọc một lèo hết cả quyển sách.

“Lão ma đáng giết! Sảng khoái!”

Tán thưởng một tiếng, rồi cất thoại bản đi, rồi cẩn thận ngẫm nghĩ lại thì cảm thấy có chút ấu trĩ vô vị, đêm nay vốn nên đọc sách sử, đặc biệt là xem xét sau khi Hoằng Xương phục hưng, vì sao chỉ trong vòng năm mươi năm ngắn ngủn mà đã thay đổi triều đại.

Chuyện này đã cách nay ngàn năm, tình hình cụ thể trong nội bộ triều đình Đại Càn được giữ kín như bưng, chỉ công bố rằng Thánh Hoàng mang thiên mệnh.

“Đi chăm bón linh điền trước đã, đêm nay lại đến đọc sách sử.”

Võ đạo của Tần Chính càng ngày càng cường đại, cho dù không ngủ cũng có tinh thần sáng láng, khiêng cái cuốc đi nịnh nọt nhóc con Linh Sâm.

So với Chu chân nhân sâu không lường được, hỉ nộ vô thường, thì Tần Chính lại thích giao lưu với nhóc con Linh Sâm có tính tình hồn nhiên, cũng không phải là hắn muốn hỏi thăm chuyện gì, mà chỉ những câu nói thuận miệng của nó thôi cũng đã là những bí văn Tiên đạo.

Đương nhiên, điều quan trọng hơn nữa là linh trúc trong lời hứa của nó!

Làm ruộng luyện võ đến chạng vạng, Tần Chính lại đi vào Tàng Thư Các, cầm lấy 《 Vĩnh Hưng Bản Kỷ 》 mới lật vài tờ, trong lòng ngứa ngáy.

“Hay là xem hết quyển hạ của Tam Anh truyện nhỉ?”

Mãi cho đến hừng đông.

Tần Chính vẫn chưa đã thèm, đặt thoại bản về chỗ cũ, nói: “Tần Chính à Tần Chính, tại sao ngươi lại có thể sa đọa đến vậy! Quên lý tưởng mình đã từng lập rồi sao?”

Hôm sau.

Tần Chính xem thoại bản nguyên đêm.

Một tháng sau.

Cho dù khí huyết của Tần Chính có thâm hậu, nhưng không ai có thể chịu đựng được nguyên một tháng không ngủ, đang đọc 《 Ba Ngàn Đạo Lữ Phi Thăng Ký 》thì lại ngủ ngục trong Tàng Thư Các.

Sáng sớm Tần Chính từ từ tỉnh dậy, không ngừng kiểm điểm tự trách chính mình.

“Không thể cứ tiếp tục như vậy được, đêm nay cần phải đọc sách, ngày mai mà còn xem thoại bản thì sẽ bị mù hai mắt!”

Lại một tuần nữa trôi qua.

Tần Chính phát hiện bên trong Tàng Thư Các có rất nhiều thoại bản hay, chưa nói đến chuyện số lượng nhiều, hơn nữa đầy đủ các thể loại.

Sau khi nhắc nhở kiểm điểm bản thân, Tần Chính đúng thật là đã có thay đổi.

Không còn thức suốt đêm xem thoại bản, chỉ coi đến giờ Dần thì đả tọa luyện công, để giữ được tinh thần minh mẫn.

Ngày tháng trôi đi.

Một năm thời gian trôi qua, đối với Chu Dịch mà nói thì chỉ là vài lần bế quan luyện công.

Sáng sớm.

Chu Dịch cố ý lấy ra một bầu linh tửu, đưa tiễn Tần Chính.

“Hôm nay từ biệt, rất có thể khó gặp lại nhau, dùng rượu để tiễn đưa!”

“Bái tạ ơn dạy dỗ của chân nhân.”

Tần Chính khom người thi lễ: “May mắn mà đã đi vào trong Côn Luân sơn, suốt đời này khó quên!”

Ngửa đầu uống cạn ly linh tửu, chỉ cảm thấy thần hồn thoải mái thanh minh, hiển nhiên là rượu tiên cực kỳ đáng quý.

Đang muốn cảm tạ một lần nữa, chỉ nghe Chu Dịch nhắc nhở nói.

“Rời khỏi Côn Luân sơn, thì không còn được ăn linh mễ nữa rồi.”

Tần Chính nghe vậy, lập tức cúi đầu ăn cơm, cả một nồi to đều vào trong bụng, hai mắt ửng đỏ.

“Ân nghĩa của chân nhân như ơn tái tạo, ta nhất định sẽ thành kính thờ phụng, con cháu đời sau cũng là thế!”

“Không cần phải phiền phức như vậy.”

Chu Dịch lấy ra một quyển sách da thú từ trong túi trữ vật, nói: “Quyển sách này có nguồn gốc từ Ma Vân thành, ngươi cất kỹ nó, sau này giúp bần đạo trả nó về chốn cũ.”

Tần Chính tiếp nhận sách da thú, sau khi lật xem vài tờ thì hai mắt trợn tròn, trực tiếp xem tên họ của tác giả ở trang cuối.

Kim Ngang.

“Võ Tổ Nguyên Bản!”

Tần Chính kinh hãi nói: “Chân nhân, tại sao cuốn sách này lại ở trong tay ngài?”

Chu Dịch đã sớm nghĩ ra lý do, nói: “Tầm sáu bảy trăm năm trước, có một người đi lạc vào Côn Luân sơn, hắn tự xưng là đến từ Ma Vân thành, khi rời đi thì để lại quyển sách này.”

“Chân nhân, vật này vô cùng quan trọng đối với ta, vậy sẽ không chối từ.”

Tần Chính xé xuống một đoạn cẩm y, cẩn thận bọc cuốn sách lại, mặt lộ vẻ hổ thẹn, nói: “Sâm chân nhân tặng ta một đoạn linh trúc, lòng ta sinh tham niệm, chưa nói với chân nhân việc này.”

“Không sao.”

Chu Dịch vẫy tay, một đoạn linh trúc dài ba bốn thước bay tới.

Trong tay phun trào linh hỏa tinh thần, hòa tan linh trúc thành chất lỏng màu thanh ngọc bích, được Chu Dịch tôi luyện dần dần ngưng tụ thành hình của một thanh kiếm, phất tay đánh vào ba tầng cấm chế Địa Sát là sắc nhọn, trầm trọng, kiên cố.

Linh trúc hóa thành bảo kiếm, dài ba thước, toàn thân xanh biếc như ngọc thạch.

“Kiếm này đúng dịp tặng cho ngươi để phòng thân.”

“Bái tạ chân nhân!”

Tần Chính nâng kiếm, hai đầu gối quỳ xuống đất dập đầu ba lần, nói: “Ta nhất định sẽ dùng cả đời để hoàn thành lời hứa!”

Nhóc con Linh Sâm đứng ở bên cạnh, trong mắt nó có chút hơi luyến tiếc, do dự rối rắm hồi lâu, lại phun ra một ngụm khí xanh biếc vào người Tần Chính.

Sinh cơ cuồn cuộn rót vào trong cơ thể, bình cảnh vây khốn Tần Chính bao lâu nay ầm ầm tan vỡ, tự nhiên ngưng kết khiếu huyệt trong Đan Điền, nhưng như vậy vẫn chưa kết thúc, lại tiếp tục ngưng kết sáu khiếu huyệt mới kết thúc.

“Sâm chân nhân……”

Bình Luận (1)
Comment
darkstalker8x2 6
darkstalker8x2
Reader
3 Tháng Trước
Truyện nd rất hay nhưng lối hành văn của tác giả làm người đọc khó theo dõi, nhưng đoạn đối thoại dài giữa các nhân vật thì ko biết ai đang nói ai đang nghe luôn, những đoạn chuyển diễn biến tình tiết thì toàn bị ăn mất phần đâu, làm ngta ko bắt kịp nội đúng tác giả đg muốn truyền đạt ở đây là gì, còn phần dịch thì hẳn là dịch giả dùng AI để dịch luôn, lủng củng vcl, đọc mà rối hết cả não.
Trả lời
| 0