Tần Chính tiếp cận nhóc con Linh Sâm là vì cảm thấy nó ngây thơ, cũng đã lấy được rất nhiều bí văn Tiên đạo, lúc này lại nhận được đại lễ, cảm giác hổ thẹn không lời nào có thể diễn tả được.
“Vạn phúc kim an!”
Cấm chế phát ra linh quang lóng lánh, Tần Chính cảm ứng được một cảm giác bài xích không thể chống đỡ được, rồi sau đó bạch quang hiện lên biến mất tại chỗ.
Nhóc con Linh Sâm buồn bã một lát, rồi lại trở về với vẻ nhanh nhẩu của nó, nhảy lên vai của Chu Dịch, thắc mắc hỏi.
“Tiên trưởng, tại sao phải kể với Tần Chính về những linh dược kia, đến ngay cả Kiến Mộc cũng không giấu diếm?”
“Không bỏ chút mồi câu, thì làm sao có cá cắn câu chứ.”
Chu Dịch đắc ý nói: “Huống hồ, bần đạo là thiên hạ đệ nhất!”
Thiên hạ đệ nhất đương nhiên chỉ là nói đùa, Kiến Mộc đã nhận chủ, cùng lắm thì nuốt vào trong bụng chạy đến điểm cuối của biển cả trốn mấy ngàn năm, sau khi có được linh mạch di động và đạo tàng, Chu Dịch không cần lại rón ra rón rén sợ đầu sợ đuôi.
Nhóc con Linh Sâm nói: “Nếu như hắn kể cho người khác thì sao?”
Chu Dịch xoa đám lá xanh trên đầu nó, lẩm bẩm nói.
“Thế nhân không bao giờ tin vào sự thật, sẽ coi hắn như là một kẻ điên mộng du tiên cảnh, vọng tưởng trường sinh mà thôi!”
……
Càn Kinh.
Tần Chính nhìn bức tường thành vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, bá tánh náo nhiệt ồn ào, xác định là mình đã quay lại thế gian.
Một năm trôi qua, tựa như ảo mộng.
“Đúng là một mộng cảnh chân thật nhất!”
Tần Chính cảm ứng khí huyết mênh mông trong cơ thể, lại nhìn về phía tiên kiếm chém sắt như chém bùn treo ở bên hông, ánh mắt kiên nghị nói: “Đợi đến khi ta nắm quyền Khánh quốc, nhất định phải thăm dò khắp thiên hạ, tìm kiếm lối vào Côn Luân sơn.”
Rồi sau đó hắn đi vào Hồng Lư Tự của Đại Càn, liên lạc với quan viên Lễ Bộ của Khánh quốc.
Quan viên vui mừng nói: “Điện hạ, ngài vẫn còn sống!”
“Bổn vương không cẩn thận rơi xuống vách núi, may mắn đi lạc vào trong động phủ tiên nhân, tiềm tu đến nay mới xuất quan.”
Tần Chính cẩn thận dò hỏi tình hình cụ thể vụ ám sát năm trước, biết được kết quả do Đại Càn điều tra chính là sơn phỉ cướp bóc, hiện tại đã phái đại quân di tiêu diệt.
Còn vì sao sơn phỉ lại có vũ khí trang bị đầy đủ, có thể đánh bại cấm quân của Khánh quốc, vậy thì không được biết rồi.
Sắc mặt quan viên Khánh quốc sợ hãi, ai cũng biết trong chuyện này có điều khác thường, rất có thể bị nghi ngờ có liên quan đến chuyện hoàng tử đoạt quyền trong triều, lo sợ rằng Tần Chính sẽ tiếp tục truy vấn.
“Có cơm không?”
“Cái gì?”
“Bổn vương đói bụng, muốn ăn cơm!”
Tần Chính lặp lại lần nữa, vừa mới rời khỏi Côn Luân sơn không bao lâu, mà đã bắt đầu hoài niệm mùi vị thơm ngon của linh mễ rồi.
Sau khi Tần Chính rời đi, linh địa lại chỉ còn lại Chu Dịch và nhóc con Linh Sâm.
Ngày qua ngày ngộ đạo, Luyện Khí, khổ tu, thời gian dần trôi, dần dần cũng quen với lối sinh hoạt này.
Trong vạn cuốn đạo tạng ẩn chứa vô tận truyền thừa của Tu Tiên giới, mỗi khi đọc đều có lĩnh ngộ mới, giống như đang nghiên cứu khoa học vô tận không bờ bến, càng tiếp cận với chân lý của thế giới, thì không còn cảm thấy buồn tẻ vô vị nữa.
Tu tiên hòa hợp với Thiên Đạo, mỗi một lĩnh ngộ đều khiến cho người ta cảm thấy vui sướng, cảm giác này phát ra từ nội tâm, đánh thẳng vào thần hồn.
Ví dụ cụ thể là nó còn sung sướng hơn cả ăn mừng nữa!
“Chẳng trách mỗi lần tiên nhân bế quan, mỗi lần như vậy là ngàn năm vạn năm, luôn tu tiên luôn sung sướng.”
Khi Chu Dịch nhàn rỗi cũng lĩnh ngộ khí huyết võ đạo của Tần Chính, vứt bỏ quá trình huyết tẩy gân cốt vốn có, kết hợp với phương pháp sử dụng thuốc bồi bổ cơ thể của võ đạo rèn thể, không còn bị ràng buộc bởi tinh huyết của yêu thú.
Bất kể là phương pháp sử dụng thuốc bồi bổ cơ thể hay là ăn sống nhân sâm linh chi, đều có thể khiến cho nội tàng khỏe mạnh tăng trưởng khí huyết, bao gồm cả việc ăn thịt ăn cơm, có thể nói hoàn toàn thoát khỏi sự ràng buộc của linh khí.
Tần Chính dựa vào việc mỗi ngày ăn linh gạo, cùng với dưa muối từ Linh Sâm ngàn năm, chỉ mất một năm rốt cuộc cũng ngưng khiếu.
Nhược điểm chính là uy lực không thể sánh bằng công pháp vốn có, sau khi ngưng khiếu thì khí tức tương đương với Tiên Thiên sơ kỳ, vĩnh viễn không thể sánh bằng cảnh giới chiến đấu với đại yêu.
“Nhưng mà nếu so với rèn thể võ đạo nguyên bản, thì ưu thế của khí huyết võ đạo quá lớn.”
“Không cần phải trải qua các loại bình cảnh như Tôi Cân, Rèn Cốt vv, chỉ cần liên tục rèn luyện tích lũy khí huyết cho đến khi ngưng khiếu, tương đương với cành giới Tiên Thiên!”
Bởi vì Chu Dịch không có linh căn, nên mới đi theo đường lối dùng võ nhập đạo, so sánh hai bên với nhau thì sẽ biết được khuyết điểm của khí huyết võ đạo.
Tài nguyên!
Trong chốn giang hồ của phàm trần bỏ ra mấy trăm lượng bạc, thì có thể học được phương pháp rèn thể từ võ quán, mà số lượng tài nguyên cần có để ngưng tụ tia khí huyết đầu tiên hơn gấp mười lần như vậy, tiếp theo liên tục tích lũy khí huyết thì cần phải tiêu tốn càng nhiều hơn.
“Người chơi bình thường dùng phiên bản cũ, người chơi nạp tiền thì thăng cấp nhanh hơn sao?”
Chu Dịch khẽ lắc đầu, bỏ ra thêm mười mấy năm, bắt đầu ưu việt hóa khí huyết võ đạo một lần nữa.
Đọc vạn cuốn đạo tạng trong mấy trăm năm, phàm là công pháp tu hành Tiên đạo, không có cái nào là không nhắc đến Đan Điền, cho nên sự hiểu biết của Chu Dịch đối với Đan Điền có thể nói là vô cùng rộng lớn.
Nhà cao xây từ móng, khí huyết võ đạo đã được đổi mới, sẽ khiến quá trình đột phá ngưng khiếu dễ dàng hơn, khí huyết cần thiết dùng để đột phá càng ít, uy lực của công pháp giảm đi một tầng, tương ứng số lượng tài nguyên cần dùng cũng ít hơn.
“Uy lực của công pháp Thượng Cổ mạnh mẽ, nhưng linh khí dần dần suy yếu, tài nguyên khô kiệt, dần dần biến thành công pháp như hiện giờ sao?”
Chu Dịch rủ mắt xuống, lại có được lĩnh ngộ mới về công pháp tu tiên, ví dụ như Tinh Thần bí lục nguyên thủy, có thể thử sử dụng một lượng lớn tinh quang để tẩy rửa thân thể, thì sẽ tu thành pháp thể Tinh Thần nhanh hơn.