Di chuyển bên trong thành trì của Phật môn, có thể căn cứ vào chất liệu màu sắc quần áo mà bá tánh ăn mặc, phương tiện giao thông, những thứ đồ ăn, quy định về phòng ốc, mà phân chia ra thành bốn tầng lớp đẳng cấp khác nhau.
Bồ đề Phật thổ.
Vạn Phật Tự.
Truyền thuyết Phật môn bắt nguồn tại đây, có thể gọi là Vạn Phật chi tông, kẻ thực sự thống trị Phật Châu.
Đại Hùng Bảo Điện.
Tượng Phật bằng vàng ròng cao mấy trượng, gương mặt hiền từ, mặt mang nụ cười nhìn tín đồ phía dưới.
Đứng chính giữa là một lão tăng có lông mày rất dài, thân thể cao lớn, toàn thân như được đúc từ vàng ròng, đứng hai bên trái phải là hơn mười tăng nhân, có già có trẻ, ánh mắt sâu thẳm, mỗi người đều làm ra vẻ trách trời thương dân.
Người duy nhất đang nói chuyện trong điện chính là một tăng nhân quần áo tả tơi, vết thương chồng chất, đang kể về những gì mà tăng nhân Phật môn gặp phải ở Vân Châu.
“…… Thái Thủy đế hủy diệt Vạn Phật Tự Càn Kinh, phá núi hủy miếu, đốt hết tất cả kinh Phật. Phái binh lính, Cẩm Y Vệ cùng với Nội Thị Tư lùng bắt tăng nhân, ai dám can đảm phản kháng thì sẽ giết chết không cần định tội, đến ngay cả con cháu của họ cũng bị bắt bỏ tù.”
“Bần tăng cùng mấy trăm võ tăng một đường đi về hướng Tây, băng qua mấy vạn dặm Ký Châu, đến được Phật Châu thì chỉ còn sót lại một mình đệ tử!”
Kể đến đây, tăng nhân để lộ vết thương trên ngực, một mũi tên bắn xuyên qua, chỉ cần sâu thêm một chút nữa thì đã bỏ mạng ngay lập tức, tiếp tục nói: “Đến được biên giới Phật Châu, bần tăng được chúng giáo đồ cứu trị, may mắn giữ được tánh mạng, mới có thể kể lại những chuyện ở Vân Châu.”
“A di đà phật!”
Lão tăng phân phó nói: “Những giáo đồ kia có đại công đức, cho phép con cái của họ được quy y làm tăng, hưởng Phật pháp cực lạc.”
Tăng nhân đứng bên trái đứng dậy lĩnh mệnh, nói: “Cẩn tuân thiền sư pháp chỉ!”
Lão tăng dò hỏi mọi người, nói: “Chuyện ở Vân Châu, mọi người thấy sao?”
Một tăng nhân nói: “Thái Thủy đế đế tôn sùng kẻ thù của Phật môn là Huyền Tiêu, lại ra tay hủy diệt Phật môn, đáng giết”
Lại có một tăng nhân nói: “Thiền sư, bần tăng nguyện thống lĩnh mười vạn tăng binh, đến Vân Châu truyền bá Phật pháp, lật đổ chính sách tàn bạo của Ngụy Đế Khánh quốc!”
“Bần tăng cũng nguyện lòng!”
“……”
“A di đà phật!”
Lão tăng niệm phật, nói: “Thực lực của Ngụy Đế đã đạt đến Tiên Thiên, đã vô địch thế gian, người này không chết thì Phật pháp khó độ.”
Chúng tăng nhân gật đầu, bên ngoài thì khinh thường không thèm để ý đến Thái Thủy đế, thật ra một kẻ mạnh có thể thống trị Vân Châu, không phải là người mà tăng binh bình thường có thể đối phó được.
“Thiền sư nghĩ như thế nào?”
“Chờ!”
Lão tăng nói: “Ngụy Đế si mê Tiên đạo đã gần đến mức điên cuồng, chờ hắn bị mọi người xa lánh, lòng dân điêu tàn. Chúng ta sẽ dùng Phật bảo giết hắn, có thể uy hiếp chư quốc Vân Châu, thu phục bá tánh.”
Có tăng nhân thắc mắc nói: “Thiền sư, Vân Châu cách đây mấy vạn dặm, có đáng để dùng Phật bảo không?”
Sau khi Huyền Tiêu chém chết Diệu Thiện, vẫn chưa lấy đi pháp bảo trấn tông Phật môn, sau khi hao tốn linh vật phong ấn cho đến nay, đã bị giảm giá trị xuống thành pháp bảo. Kích hoạt Phật bảo cần hao tổn một lượng lớn linh khí, đồng nghĩa với việc hao tổn tài sản của Phật môn, làm căn cơ thống trị lung lay.
“Phật môn chúng ta thống trị Phật Châu đã hơn ba trăm năm, bá tánh an cư lạc nghiệp, cơm no áo ấm, yên vui hơn gấp trăm lần so với bị vương triều thống trị.”
Lão tăng nhân chậm rãi nói: “Ngụy Đế vì cầu Tiên đạo, lao dịch áp bức, tàn nhẫn bạo ngược, cứ để dân chúng lầm than. Phù hợp với xu thế hướng Đông của Phật pháp, phật quang chiếu muôn vàn, thuận theo ý trời lòng dân!”
“Hàng tỉ vạn lê dân bá tánh Cửu Châu sẽ được đắm mình trong Phật ân, hưởng cực lạc Phật môn!”
……
Phải kể đến một nơi khác.
Linh Kiếm thành.
Chu Dịch sống ở Thanh Châu mười năm, chiếc ghế bập bênh mỗi ngày đều nằm, được mài nhiều đến mức sáng bóng.
“Tiểu Lâm Tử, ngươi đã học được Ngũ Hành tốc biến chi thuật, bần đạo rốt cuộc cũng chẳng còn gì có thể dạy được nữa rồi.”
Thuật pháp tốc biến là bí thuật do Chu Dịch kết hợp Ngũ Hành độn pháp với khinh công, rồi sáng tạo ra, biến đổi pháp lực cần sử dụng thành khí huyết, sau khi thi triển thì tốc độ tăng đột biến, trong nháy mắt có thể bay xa hơn mười trượng, lại có thể băng xuyên qua những vật có tính chất thuộc Ngũ Hành.
Bí pháp này là không còn là võ đạo thuần túy, sự huyền diệu của nó tương đồng với pháp thuật, chỉ là mức độ khí huyết cần tiêu hao quá lớn, chỉ có thể sử dụng nó trong lúc mấu chốt mà thôi!
“Tiên nhân, ngài phải đi rồi sao?”
Khí huyết của Lâm Phàm xuất ra khỏi cơ thể, thân hình lóe lên xuất hiện bên cạnh Chu Dịch, mặt lộ vẻ tiếc nuối, nói: “Chi bằng tiên trưởng ở lại thế gian, ta nhất định sẽ cố gắng kiếm tiền, nuôi ngài đến khi chết.”
“Hừ hừ, lần trước có kẻ nói như vậy với bần đạo, bần đạo đã đến viếng mộ hắn ba lần rồi!”
Thân hình Chu Dịch biến hóa thành sáng vẻ thanh niên, thở dài nói: “Duyên cạn tại đây, đừng lưu luyến, bần đạo cũng phải về Côn Luân sơn tu hành đây.”
“Vậy sau này ta có thể lang bạc giang hồ được không?”
Vẻ mặt Lâm Phàm vừa do dự lại chờ mong, sau mười năm tiềm tu rốt cuộc khí huyết cũng đã Ngưng Khiếu, tiếp theo chính là tích lũy từng ngày, hóa khiếu huyệt thành huyết đan, nhưng còn cách cảnh giới nhất kiếm trảm núi cực xa.
Dựa vào tốc độ nhanh như chớp, dốc hết sức dùng một kiếm đâm xuống, nhưng chỉ có thể phá được một tảng đá cao chừng ba bốn trượng mà thôi.
“Đương nhiên có thể.”
Vẻ mặt Chu Dịch hơi có chút quỷ dị, cố gắng kiềm chế tâm trạng vui vẻ khi đứng đằng xa xem trò vui, nghiêm nghị nói: “Võ giả cảnh giới Ngưng Khiếu bần đạo chỉ cần một tay là chụp chết ba bốn ngàn người, đi ra ngoài lang bạt giang hồ, nhớ lấy phải cẩn thận!”
Khí huyết võ đạo Ngưng Khiếu tương đương với Tiên Thiên tông sư, cũng chính là Luyện Khí sơ kỳ trong tu tiên giới.