Ta Trường Sinh Bất Tử Ở Tu Tiên Giới (Bản Dịch Full)

Chương 271 - Chương 271 - Tài Sản Phật Môn (3)

Chương 271 - Tài sản Phật môn (3)
Chương 271 - Tài sản Phật môn (3)

Cửu Châu có bao nhiêu võ giả Tiên Thiên, Chu Dịch cũng không biết rõ lắm, nhưng chắc chắn cũng không vượt quá ba con số.

Tu hành Võ đạo trông có vẻ không phụ thuộc vào linh khí, nhưng mà không có đan dược Tiên đạo cung cấp nuôi dưỡng, số lượng Tiên Thiên tông sư kém xa trước khi linh khí biến mất, còn tính luôn cả những lão bất tử của hai giáo Phật Đạo.

“Đi đây.”

Chu Dịch vẫy tay từ biệt, rời đi một cách khẳng khái, sống chung với Lâm Phàm mười năm vô cùng ấm áp, nhưng đó không phải là lý do để bản thân hắn lưu lại.

Trên đời nà thứ duy nhất có thể đồng hành cùng Chu Dịch, chỉ có thời gian!

Lâm Phàm nhìn thấy không thể giữ được người, bịch một phát quỳ trên mặt đất ba quỳ chín lạy, nói: “Tiên nhân, mười năm nay vẫn luôn thắc mắc, có thể giải đáp thắc mắc cho ta được không?”

“Hỏi đi.”

Chu Dịch nhíu mày, dường như có thể đoán được suy nghĩ của Lâm Phàm.

“Năm đó ta may mắn được tiên kiếm nhận chủ, nhưng cũng chỉ là một đứa con nít không biết võ đạo, với thực lực của một tiên nhân như ngài, hoàn toàn có thể mang tiên kiếm đi một cách vô thanh vô tức mà.”

Lâm Phàm nói: “Hoặc là dùng kiếm pháp trao đổi, hoặc là ban cho linh đan, hoàn toàn không cần phải phí công phí sức dạy dỗ mười năm!”

“Thứ nhất, bần đạo không phí công phí sức, đối với ta mà nói mười năm chỉ là một cái chớp mắt mà thôi.”

Chu Dịch giải thích nói: “Thứ hai, bần đạo đem Phân Kiếm Quang đi, tất nhiên là sẽ bồi thường một thứ có giá trị tương ứng, há có thể chỉ vì một bảo vật mà làm chuyện lừa gạt? Hôm nay lừa tiên kiếm của ngươi, ngày mai gạt đi truyền thừa của ngươi, cứ như vậy sẽ đánh mất bản thân mình!”

“Bần đạo sống lâu, cũng đủ cường đại, nhưng một khi đánh mất chính mình, sớm muộn gì cũng sẽ rơi vào vực sâu!”

“Một ngày nào đó dùng năm đấu linh gạo đi gạt người theo thói quen, chọc phải một thằng nhóc khó lường nữa thì, vết xe đổ a……”

Chu Dịch cũng không quan tâm đến chuyện Lâm Phàm có nghe hiểu hay không, lời này cũng là nói cho chính mình nghe: “Tiên kiếm kia có lai lịch bất phàm, nhưng chỉ là một thứ sứt mẻ, có dốc hết sức của nó thì cũng có thể đẩy ngươi lên đến Tiên Thiên tông sư mà thôi.”

“Hiện giờ bần đạo có được bảo vật, tiên kiếm bảo vệ linh thức, ngươi trở thành Tiên Thiên, vẹn cả ba đường, không ai nợ ai!”

“Thì ra là thế.”

Lâm Phàm dường như đã lĩnh ngộ được, trong lòng khó tránh khỏi có chút mất mát, ấp úng nói: “Đó có phải sau này hành tẩu giang hồ, không thể dùng tiên tuổi của tiên nhân, ngày nào đó ta gặp phải khó khăn, tiên nhân cũng sẽ không tới cứu?”

“Trẻ nhỏ dễ dạy đấy!”

Chu Dịch tin vào nhân quả, nhưng lại không bị phụ thuộc vào nhân quả, nếu như phải bỏ ra quá nhiều, thì dứt khoát vứt bỏ Phân Kiếm Quang.

Có được thì là may mắn, mất đi cũng không cưỡng cầu.

Không chấp niệm, sẽ không có tai kiếp!

“Hành tẩu giang hồ nhớ cẩn thận, đừng chết ở ngoài đường, lỡ đâu sau này bần đạo nhớ tới ngươi, thì cả chỗ đến để cúng bái hoá vàng cũng chẳng có……”

Dư âm mù mịt, chẳng còn nhìn thấy bóng dáng đâu nữa.

Lâm Phàm dập đầu bịch bịch mấy cái, cho dù đây chỉ là một giao dịch công bằng , nhưng công lao dạy dỗ mười năm thì không phải là giả.

“Tiên nhân yên tâm, ta định sẽ không bôi nhọ thanh danh Côn Luân!”

Tiên nhân không cho hắn sử dụng tên tuổi của ngài hành tẩu, vậy thì trực tiếp dùng tên của núi vậy, sau này hành tẩu giang hồ sẽ tự xưng là đệ tử của Côn Luân.

“Cứ như vậy đi!”

Lâm Phàm đứng dậy, buộc thanh sắt dùng để luyện kiếm lên ngang lưng, dự tính đi đến nhà tỷ phu bái biệt a tỷ.

Mới ra khỏi cửa.

Thì đã nhìn thấy một công tử tuấn tú mặc bạch y, ngồi trên cỗ kiệu chung quanh là lụa mỏng do bốn gã lực sĩ nâng, hai bên trái phải là tám kiếm hầu mỹ mạo.

Người đi trên đường sôi nổi dạt ra, thấp giọng nghị luận khen ngợi vị công tử kia, thì ra là thiếu chủ Ngô Khôn của Chú Kiếm đường, nghe đồn là có phong thái của Võ Đế!

“Võ Đế! đế vương Võ đạo, thật là một cái biệt danh bá đạo.”

Lâm Phàm cẩn thận cảm nhận, nhưng không thể phát hiện ra được thực lực của Ngô Khôn như thế nào, một thân công lực sợ là đã đạt đến hóa cảnh, mặt hưng phấn tiến lên thỉnh giáo, nói: “Võ đạo rèn luyện để tiến bộ, thỉnh giáo……”

Nào biết còn chưa tới gần ba trượng, kiếm hầu bên người đã nhíu mày, nhảy ra khỏi hàng, rút kiếm và đâm thẳng!

Lâm Phàm tiềm tu mười năm, chưa bao giờ thực sự chém giết với người ta, bất kể là khí huyết tăng trưởng được bao nhiêu, có dốc hết sức cũng chỉ có thể sống sót thêm được một chút dưới sự huấn luyện của tiên nhân.

Lúc này thấy lợi kiếm đâm tới, Lâm Phàm dựa vào bản năng, rút thanh sắt bên hông ra chém xuống.

Khí huyết xuất ra khỏi cơ thể, hét lớn để làm tăng dũng khí.

“Phá thạch!”

Ầm!

Kiếm khí cuồn cuộn chém xuống, thị nữ kia ngay lập tức hóa thành mưa máu bay đầy trời, từ từ rơi xuống nhuộm đỏ cả con đường thành màu máu.

“……”

Ngô Khôn lau mặt, chỉ thấy trên bàn tay là màu đỏ tươi, sợ tới mức thất kinh thét chói tai: “Cứu mạng! Có thích khách!”

Làm sao mà Lâm Phàm không biết là mình đã gây ra họa lớn được cơ chứ, thi triển pháp thuật xuyên qua hàng dãy phòng ốc, thân hình nhảy lên biến mất không thấy dâu.

Lúc này.

Chu Dịch biến hóa thành thành một dáng vẻ khác, vừa đúng bước ra từ cửa hàng giấy tiền vàng mã, nhìn thấy tình cảnh hỗn loạn trên đường.

“Bần đạo dạy dỗ thằng nhãi này mười năm, cũng coi như đã tích được bao nhiêu công đức rồi!”

Dứt lời, hóa thành độn quang bay về hướng Vân Châu.

……

Bạch Vân Phong.

Chu Dịch đứng trên không, nhìn ngọn núi phía dưới đã mất đi hơn phân nửa, vô cùng bất đắc dĩ lắc đầu.

“Sớm hay muộn gì thì cũng sẽ bị người ta san bằng, phải dời đến núi khác thôi!”

May mắn là Địa Hỏa cung nằm cách mặt đất ba trăm trượng, cho dù Thái Thủy đế có biết được chuyện này từ trong điển tịch của Bạch Vân Quan, cũng khó có thể đào sâu xuống cả ngàn mét dưới lòng đất.

Đốt chút giấy vàng trước tất cả các mộ phần, bao gồm cả mộ chôn di vật của chính mình.

Bình Luận (1)
Comment
darkstalker8x2 6
darkstalker8x2
Reader
3 Tháng Trước
Truyện nd rất hay nhưng lối hành văn của tác giả làm người đọc khó theo dõi, nhưng đoạn đối thoại dài giữa các nhân vật thì ko biết ai đang nói ai đang nghe luôn, những đoạn chuyển diễn biến tình tiết thì toàn bị ăn mất phần đâu, làm ngta ko bắt kịp nội đúng tác giả đg muốn truyền đạt ở đây là gì, còn phần dịch thì hẳn là dịch giả dùng AI để dịch luôn, lủng củng vcl, đọc mà rối hết cả não.
Trả lời
| 0