Rồi sau đó Chu Dịch lại đến trước mộ lão Bạch nói chuyện, đã hơn một ngàn năm trôi qua, chắc có lẽ là đã luân hồi chuyển thế rồi.
“Nghe đồn bí pháp niết bàn luân hồi của Phật môn, dùng để tìm kiếm thân thế chuyển thế của cao tăng, đáng tiếc Vạn Phật Tự cũng đã đi trốn đại kiếp nạn, nếu không bần đạo nhất định sẽ hoàn thành lời hứa với ngươi.”
“Bần đạo cũng không vội vàng, ta có rất nhiều thời gian để chờ đợi, chờ cho đến khi căn cơ của Phật môn tiêu tan hết, có thể xem xét hết tất cả các điển tịch đã được cất giấu.”
Sau khi bái tế, Chu Dịch hóa thành độn quang bay về phía Nam, cho đến Thập Vạn Đại Sơn.
Kinh Cức lĩnh.
Ma Vân thành.
Chu Dịch đứng trên không, nhìn thành trì phía dưới đã mở rộng thêm gấp mấy lần, vô cùng náo nhiệt phồn hoa.
“Từ nay trở đi sẽ tìm một ngọn núi ở gần đây, tiếp tục tiềm tu ngộ đạo!”
“Đi ăn mừng, bế quan mà không có tiệc ăn mừng thì không hoàn chỉnh!”
Chu Dịch đáp độn quang xuống Ma Vân thành, thân hình lóe lên hóa thành một công tử tuấn tú, gặp người liền hỏi thăm.
“Câu lan viện nào có thể đến nghe hát?”
Người đi đường chỉ hướng Đông Nam đằng xa, nói: “Hợp Hoan Uyển!”
“Tên này, dường như rất có lai lịch!”
Số lượng những chốn ăn chơi mà Chu Dịch đã đến trong nghìn năm, chưa đến một trăm thì cũng được tám mươi nhà, đều có những cái tên như là Xuân Phong, Tiêu Tương, Di Hồng, Mãn Nguyệt, đây đều là những cái tên được đặt bởi những người đọc sách, được trích từ trong tứ thư ngũ kinh.
Dù sao thì người đến câu lan nghe khúc thì có thể là văn nhân, hoặc là những kẻ đóng giả văn nhân, người bình thường còn tiếc mấy lượng bạc đi uống trà nữa là.
Một cái tên trắng trợn như Hợp Hoan Uyển này, đúng thật là lần đầu tiên được nghe đến.
“Nên đến để mở mang tầm mắt.”
Độn quang đáp xuống thành bắc, Chu Dịch cũng không vội vàng, chắp tay chậm rãi đi bộ đến đó.
Năm tháng trôi đi, phong cảnh biến ảo.
Cảnh tượng ở Ma Vân thành đã không còn giống năm xưa nữa, bởi vì Thập Vạn Đại Sơn có thể sinh sản ra được một lượng lớn thảo dược quý hiếm như nhân sâm núi, thu hút rất nhiều phú thương người giàu có khắp các nước trong Vân Châu, những giọng nói với những khẩu âm vùng miền khác nhau vang lên ồn ào náo nhiệt.
Người qua lại trên đường không ăn mặc áo gai da thú, cũng không có những yêu quái đầu trâu đầu hổ đầu sói, mà là những bộ quần áo với nhiều màu sắc và chất liệu khác nhau.
Tiếng người ồn ào, thật là náo nhiệt.
Chu Dịch vừa đi vừa dừng lại, đôi lúc lại ghé vào trong cửa hàng nhìn xem, hoặc là đi dạo trước những quầy hàng.
Nghe bá tánh nói chuyện phiếm với nhau nên biết được, phủ thành chủ dựa vào việc thu phí giao dịch của những phú thương, mà duy trì hoạt động của Ma Vân thành, chỉ cần bảo dược ở Thập Vạn Đại Sơn vẫn còn thì số thuế thu được cao hơn rất nhiều lần so với thuế nông nghiệp.
Dù sao thì Ma Vân thành nằm ở vùng trũng của khe núi, cho dù khai khẩn liên tục mấy trăm năm, cũng chỉ có chút bình nguyên đồng ruộng chung quanh thành trì mà thôi, còn chẳng đủ cung cấp lương thực cho người dân trong thành nữa là.
Còn có một nguyên nhân khác chính là, bá tánh trong thành đều tu hành khí huyết võ đạo, căn bản là không thể nào thu được thuế nông nghiệp!
“Cảnh tượng giàu có yên vui, âu cũng giống một chốn thế ngoại đào nguyên.”
Chu Dịch cang đi gần về phía trung tâm thành trì, phát hiện những cửa hàng hai bên đường dần dần xuất hiện càng nhiều tiệm rượu, mùi rượu thơm nồng đậm bay xa.
Nhìn về phía trước mặt, cả con phố đều là những cửa hàng buôn bán rượu.
Trên những băng ghế dài bên ngoài tiệm rượu, khách uống rượu ăn mặc đủ màu đủ sắc, có công tử cẩm y, có những người ăn mặc xuề xòa, người ổn trọng văn nhã một chút thì có dáng ngồi thẳng tắp, còn người xuề xòa thì thoải mái ngồi bắt chéo chân.
Chơi đoán số, phạt rượu, tiếng nói cười vang lên không dứt, đôi lúc lại vọng đến những tiếng trầm trồ khen ngợi, chắc chắn là có vị nào đó uống một hơi hết cả vò rượu!
Chu Dịch cũng không phân biệt người ta quý tiện sang hèn, nhưng mà sống lâu rồi, khó tránh khỏi bị ảnh hưởng bởi những nguyên tắc của kiếp này, nhìn thấy cảnh tượng như vậy lập tức nảy sinh hứng thú.
Tìm một vị trí trống ngồi xuống, gọi tiểu nhị mang rượu đến, thưởng cho một miếng bạc vụn hỏi thăm.
“Tiểu nhị, chỗ chúng ta đều uống rượu như vậy sao?”
“Khách quan, ngài chắc chắn mới đến Ma Vân thành lần đầu tiên, không biết phong tục nơi này của chúng ta.”
Tiểu nhị quen tay thu lấy bạc vụn, cười giải thích nói: “Chỗ chúng ta không chú trọng chuyện lớn nhỏ trong lúc uống rượu, ở những trường hợp khác thì có phân biệt tôn ti, nhưng chỉ cần ngồi vào bàn rượu thì đều như nhau. Truyền thống này đã lưu truyền mấy trăm năm, cho dù là đại trưởng lão cũng không được đối xử khác biệt.”
Chu Dịch nghe thú vị, hỏi: “Truyền thống này có lai lịch ra sao?”
“Đương nhiên là có, truyền thuyết kể rằng năm trăm năm năm trước trong núi đều là yêu quái ăn thịt người, Kim Thần sinh lòng thương hại, xây dựng Ma Vân thành để bảo vệ bá tánh.”
Tiểu nhị đã giải thích nhiều lần với người khác, nên nói tóm tắt: “Bởi vì Kim Thần thích rượu ngon, thường xuyên biến thành phàm nhân đi thưởng thức rượu ở khắp nơi, cho nên phủ thành chủ hạ lệnh, tiệm rượu không thể phân biệt đối xử với bất kỳ ai, tránh thất lễ với thần minh.”
“Quy định này được lưu truyền qua mấy trăm năm, nên trở thành phong tục của nơi này, giống như người Vân Châu đốt pháo mừng năm mới vậy.”
“Thú vị thú vị!”
Chu Dịch cười gật đầu, mở vò rượu ngửi một cái, mùi vị còn thuần khiết hơn cả mấy trăm năm trước.
Ừng ực ừng ực, uống cạn nguyên một vò rượu, rồi mua thêm hai vò cất vào trong túi trữ vật, rồi tiếp tục đi dạo dừng lại ở những tiệm rượu khác, nếm thử mùi vị nếu cảm thấy ngon thì lại mua thêm hai vò.
Mãi cho đến trung tâm của thành trì.