Ta Trường Sinh Bất Tử Ở Tu Tiên Giới (Bản Dịch Full)

Chương 276 - Chương 276 - Côn Luân Trần Gian (2)

Chương 276 - Côn Luân trần gian (2)
Chương 276 - Côn Luân trần gian (2)

Thái Thủy đế buồn bã nói: “Trên đời này thật sự có Côn Luân, trẫm là đệ tử Côn Luân, trẫm muốn tu tiên, trẫm muốn trường sinh!”

Vào thời điểm rời khỏi Côn Luân sơn, Thái Thủy đế không hề do dự chút nào, tự cho rằng bá nghiệp hoàng quyền hấp dẫn hơn nhiều, nhưng mà tuổi tác dần nhiều lên, càng tiến gần đến cái chết, tất cả mọi thứ trên đời đều không thể sánh bằng Tiên đạo trường sinh.

Quần thần trong điện nghe thấy vậy, sắc mặt trở nên khác biệt.

Lưu Dực, Từ chân nhân vừa mới tìm được đường sống trong chỗ chết, vội vàng phụ họa nói: “Bệ hạ là người có đại khí vận, nhất định có thể trường sinh bất tử!”

Còn những thần tử trung thành thì quỳ sát đất khuyên can: “Bệ hạ, trường sinh chỉ là lời nói vô căn cứ, chớ nên nghe lời kẻ gian nịnh!”

Hoàng tử thì đứng nhìn cúi đầu không dám nói lời nào, muốn khuyên bảo nhưng lại không dám, trong lòng chỉ có một ý niệm.

Cha ta điên rồi!

Đây cũng là suy nghĩ của tất cả mọi người, bất kể trung thần hay là gian nịnh, đều cho rằng Thái Thủy đế si mê trường sinh, đã tới mức độ điên khùng. Trên đời nào có Côn Luân sơn gì đó, nào có tu tiên trường sinh gì chứ, tất cả đều là suy nghĩ điên loạn của bệ hạ!

Lúc này.

Ngoài điện truyền đến tiếng bước chân, Lưu Cẩm kích động té ngã lộn nhào, tiến vào cũng không thấy hắn hành lễ trực tiếp hô to.

“Bệ hạ, có người tự xưng là đệ tử của Côn Luân kiếm tông, đánh hạ cao thủ trong kinh, thần tận mắt nhìn thấy, kiếm khách kia còn biết bay!”

Thái Thủy đế từ trên long ỷ đứng lên, không thèm truy cứu chuyện Lưu Cẩm thất nghi, quát hỏi nói.

“Kiếm khách kia hiện giờ ở nơi nào?”

“Bệ hạ, thần phái hơn một ngàn Cẩm Y Vệ vây bắt, nào biết kiếm khách kia vù một cái biến mất không thấy đâu, nhìn lại thì thấy hắn đã bay lên trên tường thành.”

Lưu Cẩm kể chuyện sinh động như thật: “Thần nhìn thấy tình hình này, làm sao còn không nhận ra rằng kiếm khách có bản lĩnh thật sự, vội vàng cao giọng nói bệ hạ cũng là đệ tử Côn Luân, nên mới giữ chân được kiếm khách kia, lúc này đang ở ngoài cung chờ bệ hạ triệu kiến!”

“Mau tuyên.”

Thái Thủy đế ngồi xuống rồi lại đứng dậy, nói: “Đi Côn Luân cung!”

Côn Luân cung

Nằm ở phía Tây Nam của hoàng cung, san bằng hơn mười tòa cung điện vốn có, để tạo ra một nơi trống chừng ba trăm trượng.

Thái Thủy đế vẻ lại tiên cảnh Côn Luân dựa theo ký ức, để họa sư vẽ thành bức hoạ, không tiếc sức người sức của tạo dựng một nơi giống y hệt.

Chính giữa Côn Luân cung là một cây cột màu tím cao mấy trượng, bên trên được khảm lá cây bằng ngọc bích, phía trước là những mảnh linh điền, linh dược bên trong đều được chế tạo từ vàng bạc ngọc thạch, sau lưng còn có cây cổ thụ, đạo quan, đình hóng gió.

Từ ngày xây dựng xong, hắn thường ở trong Côn Luân cung.

Thái Thủy đế đi qua đi lại trước đạo quan, thúc giục mấy lần, rốt cuộc cũng đã được nhìn thấy kiếm khách.

“Đệ tử Côn Luân kiếm tông, Lâm Phàm, bái kiến Khánh quốc hoàng đế.”

Lâm Phàm hơi khom người xem như thi lễ, Chú Kiếm thành nơi hắn sinh ra và lớn lên không có hoàng đế hoặc là hoàng tộc, ngoài nô lệ bán mình ra, thì chưa từng nhìn thấy lễ quỳ lạy.

Thái Thủy đế cẩn thận đánh giá Lâm Phàm, dường như cảm nhận được khí tức tương đồng, cười nói: “Ngồi xuống nói chuyện.”

Hai người ngồi dưới giàn nho, lập tức có nội thị bưng cơm tới, hạt nào hạt nấy trắng mịn trong suốt như châu ngọc, mùi thơm đập vào mặt.

“Linh mễ?”

Lâm Phàm vừa mui mừng lại ngạc nhiên, nhưng khi cẩn thận cảm ứng lại thì mặt lộ vẻ thất vọng, cơm trong chén không có linh khí dao động, chỉ có dáng vẻ và mùi vị tương tự mà thôi.

“Ha ha, Lâm đạo hữu quả nhiên xuất thân từ Côn Luân sơn.”

Thái Thủy đế vui mừng ra mặt, bao nhiêu năm nay dùng tất cả mọi cách cầu mà không được, không ngờ lại có người đưa tới tận cửa, chỉ vào cảnh vật chung quanh nói: “Đạo hữu có nhận ra cảnh tượng này không?”

Lâm Phàm quan sát khắp nơi, lắc đầu nói: “Chưa bao giờ nhìn thấy.”

Thái Thủy đế nhíu mày: “Đã tu hành ở Côn Luân, tại sao lại chưa từng nhìn thấy cảnh tượng ở Côn Luân chứ?”

Lâm Phàm nói: “Ta không đến Côn Luân sơn, mà tiên nhân truyền thụ kiếm thuật cho ta là Luyện Khí sĩ ở Côn Luân, không thể tiếc lộ tên tuổi của tiên nhân, sau khi được dạy dỗ mười năm thì người đã rời khỏi đó.”

“Thì ra là thế.”

Thái Thủy đế sinh lòng hâm mộ, lại có chút thất vọng, muốn dựa vào Lâm Phàm tìm kiếm tung tích Côn Luân mà mình không thể tìm thấy.

Lâm Phàm không biết xấu hổ nói: “Thiên phú bình thường, chỉ là đệ tử ký danh mà thôi.”

“Chẳng trách Lâm đạo hữu không thể vào Côn Luân sơn tu hành, năm đó trẫm bái sư làm chân truyền, theo nguyên tắc thì ngươi phải gọi là sư huynh.”

Thái Thủy đế há có thể tự nhận mình kém một bậc, giấu diếm sự hâm mộ trong lòng, tự đặt thân phận cho mình.

Lâm Phàm đang rất vui vẻ, lúc trước không thể bái nhập Côn Luân sơn, hiện giờ nhận đệ tử chân truyền làm sư huynh, cũng tương đương như là đã có thân phận, lập tức chắp tay nói.

“Bái kiến sư huynh!”

“Tốt tốt tốt, hôm nay hai ta không say không về!”

Thái Thủy đế sai người bày ngự thiện, rồi sau đó kể lại những gì mình đã trải qua ở Côn Luân sơn với Lâm Phàm, ngoài chuyện bái sư ra thì toàn bộ đều là thật, lại thêm thắt rất nhiều cảnh trong mơ, càng khiến nó có vẻ cao xa mênh mông tiên khí phiêu diêu.

“Thì ra Côn Luân sơn lại là một tiên cảnh như vậy.”

Mặt Lâm Phàm lộ vẻ cực kỳ hâm mộ, đáng tiếc không thể được tận mắt nhìn thấy, nên kể về tính cách và sở thích của tiên nhân cho Thái Thủy đế nghe.

Trùng hợp đây là những chuyện mà Thái Thủy đế không biết, năm đó Chu Dịch cao cao tại thượng, cho dù thân là hoàng tử cũng phải cẩn thận, không dám vượt quá khuôn phép.

Hai người nói chuyện vô cùng hợp ý, sau khi đối chiếu với nhau, có được những hiểu biết về Côn Luân sơn, tiên nhân.

Cho đến khi Thái Thủy đế nói đến Tàng Thư Các trong Côn Luân sơn, đọc được tiểu sử của Huyền Tiêu, biết được hai giáo Phật Đạo bôi nhọ Đạo Quân.

Bình Luận (1)
Comment
darkstalker8x2 6
darkstalker8x2
Reader
3 Tháng Trước
Truyện nd rất hay nhưng lối hành văn của tác giả làm người đọc khó theo dõi, nhưng đoạn đối thoại dài giữa các nhân vật thì ko biết ai đang nói ai đang nghe luôn, những đoạn chuyển diễn biến tình tiết thì toàn bị ăn mất phần đâu, làm ngta ko bắt kịp nội đúng tác giả đg muốn truyền đạt ở đây là gì, còn phần dịch thì hẳn là dịch giả dùng AI để dịch luôn, lủng củng vcl, đọc mà rối hết cả não.
Trả lời
| 0