Ta Trường Sinh Bất Tử Ở Tu Tiên Giới (Bản Dịch Full)

Chương 275 - Chương 275 - Côn Luân Trần Gian

Chương 275 - Côn Luân trần gian
Chương 275 - Côn Luân trần gian

“Thập Vạn Đại Sơn này không thuộc về bất kỳ ai, đạo trưởng không cần phải xin phép lão nhân.”

Kim Kinh ngồi xổm bên bờ, nhìn về phía cần câu thẳng tắp bên bờ hồ, trên đầu cần câu có móc một hạt gạo, cười nói: “Ta đời cá đánh cả, chưa bao giờ nhìn thấy cần câu thẳng như vậy, lẽ nào đạo trưởng lại học theo vị Tiên Hiền nào sao?”

“Bần đạo đang kết thiện duyên, chờ cá tới báo ân.”

Khi Chu Dịch nói chuyện, đám cá vừa rồi bị Kim Kinh dọa chạy mất, lại không kiềm chế được sức hút của linh mễ mà bơi lại đây.

Há mồm nuốt linh mễ vào trong bụng, đuôi cá đong đưa, vụt một cái không thấy bóng dáng đâu.

Chu Dịch bấm tay bắn ra, lại móc linh mễ lên đầu cần câu, đợi một lát lại có cá bơi tới, sau khi nuốt mồi thì biến mất không thấy đâu.

Kim Kinh nhìn thấy thú vị, nên đã ngồi xuống bên bờ hồ xem câu cá, thuận miệng hỏi: “Đạo trưởng, tại sao lại đến nơi hoang sơn dã lĩnh này tu hành?”

Chu Dịch nói: “Bần đạo thích cổ vật, tìm hiểu trong điển tịch biết được rằng nơi đây đã từng có Long Cung, nên mới đến tìm kiếm tung tích của chân long.”

Kim Kinh nhíu mày, hừ nói: “Chân long thì không thấy, yêu ma quỷ quái thì lại rất nhiều.”

Nhân tộc trong Ma Vân thành bị Yêu tộc áp bách, trong điển tịch của tiền nhân có ghi lại rất nhiều, cũng không hề có bất kỳ hảo cảm nào với Long tộc trong Bích Ba đàm.

Chu Dịch hỏi ngược lại: “Kim trưởng lão, tạo sao lại đến nơi hoang sơn dã lĩnh này đánh cá?”

“Có gì kỳ lạ chứ, từ nhỏ lão nhân đã học làm việc này.”

Kim Kinh bất đắc dĩ nói: “Từ sau khi biểu huynh lên ngôi, Ma Vân thành càng ngày càng phồn hoa, mọi người học nhận biết tơ lụa, học cách chơi cờ, học cách phẩm trà, học tứ thư ngũ kinh. Lão hán chỉ thích làm ruộng săn thú, nhưng lại không có lý do nào để từ chối, dứt khoát trốn vào trong núi.”

Chu Dịch hỏi: “Kim trưởng lão cho rằng đây là chuyện xấu sao?”

“Không tốt cũng không xấu, nhưng không thể cưỡng ép để mọi người phải chịu khổ.”

Kim Kinh thở dài nói: “Chỉ là Ma Vân thành có thể độc lập với đời, là vì toàn dân tu hành võ đạo, một khi sa vào vinh hoa phú quý, nào còn có tâm tư mài giũa khí huyết!”

Chu Dịch hơi gật đầu, chẳng trách lão nhân này có thể khí huyết Ngưng Khiếu, thiên phú dị bẩm chỉ là thứ yếu. Thiên tính của Kim Kinh không sa đọa hồng trần thế tục, ăn khớp với tu hành huyền diệu, cũng là một trong những nguyên nhân quan trọng.

“Khánh quốc uy chấn Vân Châu, có được mối quan hệ như vậy với Thái Thủy đế, không ai dám trêu chọc Ma Vân thành.”

“Lão nhân không học kinh thư, không hiểu những chuyện loanh quanh lòng vòng, bình thường nghe tiên sinh giảng sách kể chuyện lịch sử, chỉ cảm thấy nhờ người chẳng bằng tự nhờ mình.”

Kim Kinh bất đắc dĩ nói: “Huống hồ biểu huynh kia của ta, mấy năm gần đây thần chí có chút…… Không tỉnh táo!”

Chu Dịch gật đầu, bỏ thêm linh mễ lên cần câu.

“Đúng vậy, không tỉnh táo.”

Tiên Kinh.

Thượng Dương cung.

Giờ lâm triều.

Sau ba lần hô vạn tuế.

Hai mắt Thái Thủy đế đỏ đậm, ánh mắt đảo qua đám quần thần trong điện, khí tức như núi lửa phun trào.

“Hơn ba mươi năm trôi qua, vẫn chưa tìm được Côn Luân sơn, trẫm cần các ngươi có tác dụng gì?”

“Chúng thần tội đáng chết!”

Quần thần quỳ xuống đất không đứng dậy nổi, chỉ cảm thấy áp lực như núi đè lên trên người, không kìm được mà run bần bật.

Thái Thủy đế lục soát hết linh vật của Phật Đạo luyện thành tiên đan để dùng, ngự thiện thường ngày đều dùng nhân sâm trăm năm, hà thủ ô hầm thành canh, có thể nói hội tụ tinh túy của Vân Châu, trong vòng mười năm ngắn ngủn đã ngưng tụ thành huyết đan.

Nhấc tay tạo gió, tiếng hô như sấm.

“Làm lỡ trường sinh đạo lộ của trẫm, chết một vạn lần cũng không đủ!”.

Ánh mắt Thái Thủy đế nhìn về phía một người trong đó, sắc mặt hơi nguôi giận, nói: “Lưu ái khanh, thoại bản tu tiên biên soạn ra sao rồi?”

“Thần tập hợp tất cả đồng liêu trong Hàn Lâm Viện, thức đêm viết ra mười hai cuốn thoại bản mới, đều là cực phẩm, tan triều sẽ đưa đến Côn Luân cung.”

Lưu hàn lâm nịnh nọt nói: “Thoại bản này là tác phẩm tâm huyết, thần lấy đầu mình để bảo đảm, bệ hạ chắc chắn sẽ vừa lòng!”

“Rất tốt.”

Thái Thủy đế nghe vậy, lửa giận hừng hực trong lòng chợt tắt lịm, nói: “Chúng ái khanh hãy bình thân.”

Bách quan văn võ vừa mới đứng dậy, lập tức có ngự sử bước ra khỏi hàng nói.

“Bệ hạ, thần xin dâng tấu, Lưu Dực Hàn Lâm Viện mượn chuyện biên soạn thoại bản, tham ô bỏ túi tiền riêng, tham ô mười ba vạn bảy ngàn lượng bạc trắng, đã có chứng cứ xác thực!”

Sắc mặt Lưu Dực tái nhợt, căn cơ của hắn nông cạn, dựa vào việc biết viết thoại bản mà được bệ hạ cất nhắc, hắn đang cân nhắc nên giải thích như thế nào.

“Có chuyện như vậy sao, nhưng mà trẫm không thể nghe lời nói từ một phía, để Nội Thị Tư tra rõ án này.”

Thái Thủy đế chỉ dùng một câu nói đã ngăn việc này lại, phất tay ngăn cản ngự sử tiếp tục trình tấu, ánh mắt nhìn về phía Từ chân nhân, nói: “Chân nhân, dạo gần đây có luyện đan không?”

“Bẩm bệ hạ, linh dược đã cạn kiệt mấy tháng rồi, không bột đố gột nên hồ!”

Từ chân nhân còn chưa có nói xong, chỉ cảm thấy sát ý lạnh băng lượn lờ, vội vàng nói ra những lời đã nghĩ sẵn trong đầu: “Thần hận không thể luyện đan giúp bệ hạ, lòng nóng như lửa đốt, tra tìm điển tịch, rốt cuộc cũng có manh mối.”

Thái Thủy đế hơi hơi gật đầu: “Nói.”

“Thần tìm hiểu biết được từ trong điển tịch, trên biển có tiên đảo.”

Từ chân nhân nói: “Thần nguyện dẫn theo thủy binh, đến Đông Hải. Trên Đông Hải có vô số tiên đảo, thần nhất định có thể tìm được linh dược, luyện thành linh đan kéo dài tuổi thọ!”

“Chuẩn.”

Thái Thủy đế cũng không tin tưởng Từ chân nhân, nhưng mà hắn cũng tìm hiểu được thông qua Tàng Thư Các của Côn Luân sơn, Địa Hỏa cung là tiềm thân của Bạch Vân Quan, có nguồn gốc từ Đông Hải, phân phó nói: “Lệnh thủy binh chế tạo trăm chiếc thuyền lớn, binh chia làm ba đường, đến Đông Hải tìm linh dược!”

Hộ Bộ Thượng Thư bước ra khỏi hàng khuyên, nói: “Chuyện này hao tài tốn của, xin bệ hạ cân nhắc!”

“Trẫm trằn trọc, suy nghĩ trăm bề, cần gì phải cân nhắc?”

Bình Luận (1)
Comment
darkstalker8x2 6
darkstalker8x2
Reader
3 Tháng Trước
Truyện nd rất hay nhưng lối hành văn của tác giả làm người đọc khó theo dõi, nhưng đoạn đối thoại dài giữa các nhân vật thì ko biết ai đang nói ai đang nghe luôn, những đoạn chuyển diễn biến tình tiết thì toàn bị ăn mất phần đâu, làm ngta ko bắt kịp nội đúng tác giả đg muốn truyền đạt ở đây là gì, còn phần dịch thì hẳn là dịch giả dùng AI để dịch luôn, lủng củng vcl, đọc mà rối hết cả não.
Trả lời
| 0