Truyền thừa của Nhân tộc dựa vào điển tịch sách vở, Yêu tộc thì dựa vào huyết mạch, chỉ cần nguồn gốc của huyết mạch cũng lâu đời, truyền thừa của Thượng Cổ yêu thần tự động sẽ hiện lên.
Huyết mạch của Long hoàng và tứ đại Yêu Hoàng thuần túy cổ xưa, biết rất nhiều chuyện ở thời Thượng Cổ, sau khi thiên địa biến hóa thì đã lệnh cho chúng yêu gom góp tài nguyên, sau khi tập trung về Bích Ba đàm thì giết chết hết rồi huyết tế tự phong ấn.
Lần này Chu Dịch lựa chọn Thập Vạn Đại Sơn tiềm tu, chính là có ý định đào mồ quật mã, đào lão rồng ra khỏi chỗ phong ấn.
Từ chỗ của Tiêu Thiết Trụ biết được rằng, sau khi tự phong ấn, thì cắt đứt mọi cảm ứng với thế giới bên ngoài cũng như bên trong, tư duy ý thức cũng không tồn tại, vô cảm giống như một cục đá. Cho nên không thể nào làm thuật pháp dừng lại, chỉ có thể đợi cho năng lượng cạn kệt sẽ tự động kết thúc, cụ thể là phải mất bao nhiêu năm, đến ngay cả người thi pháp cũng không biết chính xác.
Tiêu Thiết Trụ đã từng sử dụng bí pháp để dò tìm những lão quái tự phong ấn, đáng tiếc là không thể tìm thấy tung tích của họ, không biết đã núp ở chỗ nào tham sống sợ chết.
Chu Dịch dựa vào kết cấu ở Bạch Vân Phong, bố trí xong cấm chế trận pháp, há mồm phun Kiến Mộc ra trồng ở trung tâm, linh khí nồng đậm lan tràn, bắt đầu uẩn dưỡng thổ địa tạo thành linh điền.
“Sắp chết ngộp rồi.”
Nhóc con Linh Sâm nhảy ra từ trong túi ngự thú, nhìn đồi núi gập ghềnh, miệng chẹp một tiếng, nói: “Lại phải tiếp tục khai hoang!”
“Đi trồng linh dược nhanh đi, có muốn thành tiên nữa không?”
Chu Dịch dựng lại đạo quan, đình hóng gió, phân phó nhóc con Linh Sâm chăm chỉ làm việc, hóa thành độn quang bay về phía Bích Ba đàm.
Lão rồng già sống hơn một ngàn năm, với tâm tư lòng dạ của hắn, chắc chắn sẽ không ẩn nấp ở Bích Ba đàm, đề phòng thằng cha đó chơi chiêu nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất, Chu Dịch dự tính trà soát Long Cung trước kia.
Cho dù không có tìm được tung tích của lão rồng, cũng có thể tìm được mấy thứ đồ có liên quan đến lão rồng, rồi sử dụng phương pháp bói toán để suy đoán.
Lặng xuống đáy hồ.
Chu Dịch đã từng đã tới Long Cung, men theo lối cũ rất nhanh nhìn thấy di tích Long Cung.
Sau mấy trăm năm ngâm dưới nước hồ, cung điện huy hoàng chỉ còn lại có mấy cây cột trụ, phòng ốc sụp đổ, rong rêu bám đầy, cá tôm bơi tới bơi lui trong các khe nứt.
Dạo bước dưới đáy hồ, nhìn những vách tường, cột đá, cung điện còn sót lại.
Cảnh tượng tiệc tùng ở Long Cung vẫn còn hiện ra trước mắt, chớp mắt mà thời thế thay đổi thương hải tang điền, Long Cung nổi tiếng Cửu Châu, bây giờ chỉ còn sót lại đống đổ nát.
“Sinh thời hùng mạnh ra sao, không trường sinh, cuối cùng cũng chỉ còn lại một nắm đất vàng!”
Chu Dịch tận mắt chứng kiến Long Cung biến thành di tích, ấn tượng vô cùng sâu sắc, không ngừng cảnh tỉnh chính mình phải cẩn thận.
Thần thức bao phủ phạm vi hơn mười dặm, đảo qua Long Cung mấy lượt, không phát hiện được bất kỳ đồ vật khác thường nào cả. Đào được không ít ngọc ngà châu báu từ trong di tích, nhưng đều là những đồ trang trí trong cung điện, khó có thể dùng nó để tiên đoán về Long hoàng.
Phương pháp bói toán bị ảnh hưởng bởi thực lực, Chu Dịch dùng Kim Đan tìm kiếm Nguyên Anh, cần phải có một vật tùy thân của người ta thì mới được.
“Bần đạo có rất nhiều thời gian, một trăm năm một ngàn năm, rồi cũng có thể tìm được nơi lão rồng ẩn náu!”
Rồi sau đó bắt đầu bế quan.
Mỗi ngày tụng kinh ngộ đạo.
Xô bồ hơn mười năm hơn, Chu Dịch khôi phục lại vẻ tĩnh lặng.
Tu hành cần vừa cứng vừa mềm, tự mình khống chế cương nhu, có thể tránh được sự buồn chán và lười biếng.
Chu Dịch có đôi khi rất là hâm mộ nhóc con Linh Sâm, trời sinh tính tình đơn thuần, chưa từng có khái niệm ưu sầu, có thể nói là một tâm hồn kiên định thượng đẳng nhất để tu đạo.
Nhóc con Linh Sâm đang đi quanh Kiến Mộc, miệng lẩm bẩm, phía sau lưng nó là một cái đuôi màu đỏ đậm.
Kiến Mộc đã cao đến ba trượng, nhóc con Linh Sâm ngửa đầu lên cũng không nhìn thấy đỉnh đầu của nó, đáng tiếc nó chỉ có một thân cây thẳng tắp, không có bất kỳ dấu hiệu mọc nhánh.
“Linh khí còn nồng đậm hơn vài phần so với trước kia, như vậy xem ra, chưa đến ngàn năm là có thể đột phá trung kỳ.”
Mấy năm trôi qua.
Hôm nay.
Trời sáng khí trong.
Chu Dịch kết thúc tu hành, trong lòng có chút phiền muộn, nên không lĩnh ngộ đạo tạng, hóa thành độn quang bay đến bên hồ Bích Ba.
Lấy ra cần câu từ trong túi trữ vật, chậm rãi bắt đầu thả câu.
Sắc trời trong núi vô thường, mới đó mà mây đen giăng kín, một trận gió thổi qua, mưa phùn lất phất rơi xuống.
Chu Dịch ngồi bên hồ, nhìn ngắm khói sóng mênh mông.
Gió và nước, vốn chính là cảnh tượng kỳ diệu!
Lúc này.
“Giương buồm lên…… Treo lên…… Xuôi gió xuôi nước……”
Mộ tiếng ca hào sảng truyền đến, trong màn mưa gió mông lung xuất hiện một bóng người, chống thuyền từ xa tới gần.
Giọng hát cao vút tầng mây, khí tức hùng hậu hữu lực.
Chu Dịch bất đắc dĩ nhìn đám cá bị dọa bơi đi mất, hai mắt linh quang lập loè, nhìn về phía bóng người trên thuyền, là một người đàn ông đầu bạc, mưa gió mà chỉ ăn mặc đơn sơ, da thịt màu đỏ đồng, tay chân cường tráng.
Lão giả đến gần bờ hồ, sào chống dưới mặt nước, cả người bay lên trời, vững vàng đáp xuống bên cạnh Chu Dịch.
“Lão nhân Kim Kinh, bái kiến đạo hữu.”
Chu Dịch mặc đạo bào màu xanh lá, là kiểu dáng của mấy trăm năm trước đây, như rơi vào trong mắt người khác chính là phong cách cổ xưa, mặc cho gió táp mưa sa nhưng không hề bị ướt, tất nhiên là đạo môn cao nhân nội công đại thành.
“Bần đạo Chu Cương, tạm thời ở nhờ chỗ này, mong Kim trưởng lão chấp thuận.”
Chu Dịch sớm nghe nói đến danh tính của Kim Kinh, đại trưởng lão đương đại của Ma Vân thành, Khánh quốc sách phong là Trấn Nam Vương.
Kim họ là tộc họ lớn nhất trong Ma Vân thành, đời đời kiếp kiếp nắm giữ quyền thế, không ngờ đường đường là một đại trưởng lão, lại là một kẻ giả làm ngư dân nghèo khổ.