Màn đánh nhau nhẹ nhàng vui vẻ tinh diệu, tiếng chiêng trống kinh tâm động phách, bầu không khí náo nhiệt của ngày hội, bất kể là bá tánh Ma Vân thành hay là người đến từ nơi khác đều hoan hô.
“Ta đang biến thành lịch sử, và cũng sáng tạo lịch sử!”
Chu Dịch lẩm bẩm tự nói, bỗng nhiên cảm nhận được sự thâm trầm cô độc, lạc lõng giữa dòng đời hối hả và nhộn nhịp, tách biệt khỏi thế giới.
Khi Tu Tiên giới chưa biến mất, cô độc chỉ là cô độc, hiện tại là lẻ loi độc hành tịch liêu.
“Vô địch thì tịch mịch, còn khủng khiếp hơn cả khổ tu! Trên đời này làm gì có ai có thể nói chuyện với ngươi nữa, như ông nói gà bà nói vịt, đàn gảy tai trâu, dần dần trở nên im lặng không muốn nói chuyện nữa..”
Lúc này.
Kim Kinh đã nhảy xong vũ đạo, thay trường bào da thú đi vào trong bữa tiệc, bưng chén rượu lại đây.
“Chu đạo trưởng, lão hán cần chủ trì lễ mừng, có chút không chu đáo.”
“Không sao.”
Chu Dịch nâng chén nói: “Rượu này ít nhất cũng đã mấy trăm năm tuổi, giá trị ngàn vàng, lại là bần đạo được hời rồi.”
“Rượu này không đơn giản, năm đó Kim Thần thường xuống trần thế, mỗi hộ mỗi nhà đều dốc hết lòng mà ủ rượu.”
Kim Kinh cười nói: “Phủ thành chủ mỗi năm tổ chức một lần đại hội bình phẩm rượu, chọn ra trăm vò rượu ngon thượng đẳng nhất chôn dưới nền đất mãi đến nay, chỉ đến dịp lễ mừng mới lấy ra mấy đàn để mời khách quý nhấm nháp.”
“Chẳng trách……”
Chu Dịch hơi hơi gật đầu: “Có mùi vị quen thuộc.”
Kim Kinh nghe vậy cũng không suy nghĩ nhiều, cho rằng với thân phận của Chu Cương, cũng chẳng xa lạ gì với rượu ngon mấy trăm năm tuổi, không đến nổi không được uống.
Hai người lại nói chuyện, hẹn nhau mấy ngày sau đến câu cá, Kim Kinh lại đi chiêu đãi những khách quý khác. Trong số đó người quan trọng nhất chính là sứ giả của Khánh quốc, người dẫn đầu chính là Tam hoàng tử, cung kính gọi Kim Kinh là Thất thúc.
Đại trưởng lão đời trước là ông ngoại của Tần Chính, cũng là ông nội của Kim Kinh, huyết thống hai nhà chưa quá ba đời, quan hệ thân mật.
Buổi lễ hiến tế kết thúc, yến hội bắt đầu.
Số bàn cho khách quý không nhiều lắm, Chu Dịch là đạo sĩ trẻ tuổi, rất thu hút ánh mắt người khác. nhưng mà khách quý ở đây đều không phải là người thường, có võ giả tâm trí kiên nghị, hoặc là quan lại lòng dạ thâm sâu, trong đáy lòng đầy hoài nghi nhưng trên mặt vẫn cười tươi.
Ngồi hai bên trái phải Chu Dịch là hai người đàn ông mặc da thú, theo như lời Kim Kinh giới thiệu thì là hai vị trại chủ, được Ma Vân thành bảo hộ.
Sau khi linh khí cạn kiệt Yêu tộc biến mất, Nhân tộc tu hành khí huyết võ đạo, dã thú trong Thập Vạn Đại Sơn cũng không phải là đối thủ của họ, nên sau đó dần dần xuất hiện không ít sơn trại.
Không biết có phải sắp đặt một cách có chủ ý hay không, ngồi gần Chu Dịch và hai vị trại chủ lại không phải là người thô lỗ chỉ biết võ đạo, mà lại là người đọc sách đầy mùi bút mực, có thể tán gẫu cũng Chu Dịch vài câu Đạo kinh.
Ba năm vò rượu vào bụng, khách và chủ đều vui vẻ, bầu không khí nóng dần lên.
Hoàng tử Tần Tiêu đi tới, nâng chén nói: “Tham kiến Chu đạo trưởng, vãn bối Tần Tiêu, nghe Thất thúc nói ngài biết thuật thuần thú huyền bí, cố ý tới thỉnh giáo.”
Chu Dịch cười nói: “Nào có gì mà huyền bí, chỉ là pháp quyết cổ thuần thú, biên soạn sửa đổi lại miễn cưỡng có thể dùng cho nội khí.”
Hiện giờ người tu hành võ đạo, bình thường hay gọi công pháp tu tiên Luyện Khí là cổ pháp, có cổ pháp không còn phù hợp với thời đại nên đã bị đào thải, có loại sau khi được cải biên dung nhập vào trong võ học, như là pháp quyết song tu của Hợp Hoan Tông.
Ánh mắt Tần Tiêu hơi chững lại, rất nhiều người biết cổ pháp huyền diệu, nhưng mà có thể đổi cũ thành mới thì lại không được mấy người.
“Không biết đạo trưởng tu hành ở đạo quan nào? Vãn bối thường xuyên nghe Huyền Tố chân nhân của Bạch Vân Quan giảng kinh, cũng có nhiều lĩnh ngộ với những tác phẩm Đạo giáo kinh điển.”
Chu Dịch nói: “Bần đạo không phải là nhân sĩ Cửu Châu, pháp quyết trong tông môn có nguồn gốc từ Đông Hải, ngưỡng mộ danh tiếng Bạch Vân Quan đã lâu, ngày sau nhất định tới cửa luận đạo.”
“Đông Hải!”
Mặt Tần Tiêu lộ vẻ kinh hỉ, nói: “Phụ hoàng năm ngoái lệnh cho thủy binh chế tạo trăm chiếc thuyền lớn, do Từ chân nhân thống lĩnh, tìm kiếm thăm dò tiên đảo trên Đông Hải, không biết đạo trưởng có hải đồ không?”
“Đến Đông Hải?”
Lần đầu tiên Chu Dịch nghe đến tin tức, bỗng nhiên nhớ tới Tần Chính, nghe đồn đã trở thành một bạo quân điên loạn, trong lòng không nhịn được mà thở dài.
“Bần đạo chỉ đẩy nhẹ một cái, đã tạo ra sóng gió ngập trời trong dòng lịch sử! Sau này hành sự, cần cẩn thận, không thể hành động theo cảm tính nữa……”
Bất kỳ chuyện gì vòng đi vòng lại, đều có thể vòng đến chỗ cẩn thận, đây chính là thói quen hình thành qua trăm ngàn năm, sau này cũng nên tiếp tục duy trì.
Chu Dịch hỏi ngược lại: “Theo như ghi chép của tổ tiên bần đạo, Bạch Vân Quan vốn đến từ Đông Hải, trong truyền thừa điển tịch của nó không có hải đồ sao?”
“Đạo trưởng có thể biết được việc này, quả nhiên truyền thừa sâu xa.”
Tần Tiêu giải thích nói: “Bạch Vân Quan và Phật môn kết bè, biên soạn ngụy kinh, phủ nhận thân phận tổ sư của Huyền Tiêu Đạo Quân. Phụ hoàng mộng du Côn Luân tiên cảnh biết được việc này, tiêu hủy tất cả ngụy kinh, cũng thiêu đốt luôn không ít truyền thừa điển tịch, hải đồ cũng bị tiêu hủy luôn.”
“Thì ra là thế.”
Chu Dịch lấy ra một tấm da thú từ trong cổ tay áo, nói: “Tổ sư bần đạo rất kính ngưỡng Huyền Tiêu Đạo Quân, bệ hạ sửa đổi tận gốc, cầm lấy tấm hải đồ này đi.”
“Vãn bối nhất định sẽ bẩm báo với phụ hoàng, tranh công giúp đạo trưởng.”
Tần Tiêu khom người tiếp nhận da thú, cũng không mở ra xem, mà là trực tiếp giao cho nội thị bên cạnh.
Chu Dịch trầm ngâm một lát, nhắc nhở nói: “Đông Hải vốn cằn cỗi, lúc này nào còn có linh dược.”
Trong mắt Tần Tiêu hiện lên vẻ thất vọng âm u, khẽ lắc đầu, không nói gì về chuyện này. Thái Thủy đế đã đánh chiếm được phần lớn lãnh thổ Khánh quốc, vũ lực và danh vọng của cá nhân cao như núi sâu như vực thẳm, cho dù mấy năm gần đây không được lòng dân, cũng không phải là điều mà hoàng tử có thể vọng nghị!