Yến hội kết thúc, đã là chạng vạng.
Khách khứa rời đi gần hết, Chu Dịch đứng dậy cáo từ, không ngờ rằng Kim Kinh lên tiếng giữ lại.
“Đạo trưởng thường nói thích đồ cổ, chi bằng ở tạm một đêm. Ngày mai đến bảo khố của Kim tộc xem thử, nếu nhìn trúng đồ vật nào, thì sẽ tặng cho đạo trưởng.”
“Ồ?”
Chu Dịch thoáng suy tư, lập tức đã hiểu rõ tiền căn hậu quả, chắc là vì tấm hải đồ kia. Rồi lại suy nghĩ sâu thêm, Tần Tiêu dâng hải đồ cho Thái Thủy đế, tất nhiên sẽ được ngợi khen.
“Ngươi, lão nhân này, bình thường hay nói với bần đạo là phiền chán những chuyện phàm tục, tại sao lại tham dự vào chuyện này?”
“Đạo trưởng tâm tư thông thấu, quả nhiên không thể gạt được.”
Kim Kinh bất đắc dĩ nói: “Cho dù lão nhân có phiền chán như thế nào đi nữa, thì cũng không thể gạt bỏ huyết thống, nếu đã mang họ Kim thì không thể tránh được, lựa chọn duy nhất chính là thân cận với người nào hơn một chút.”
Chu Dịch cũng đã nhìn nhiều thấy nhiều những chuyện nhưu vậy, nhắc nhở nói: “Kim gia đã là vua khác họ, đã không thể tiếp cận, đáng lý ra nên phân rõ quan hệ.”
“Chuyện này cũng không phải do ta định đoạt, biểu huynh đã không còn thân phận như năm nào, không cần phải nhờ cậy vào Ma Vân thành.”
Kim Kinh thở dài nói: “Mặc dù thống trị quốc gia hàng đầu trong Vân Châu, biểu huynh cũng không thỏa mãn, thời gian trước có gởi thư đến, muốn Ma Vân thành xác nhập vào Khánh quốc, dùng nó để thống trị Thập Vạn Đại Sơn.”
Chu Dịch không tiếp tục truy vấn vì sao lại ủng hộ Tần Tiêu, tất nhiên là lén lút giao dịch, thắc mắc hỏi.
“Bần đạo nghe nói có được sự ủng hộ hết mình của Ma Vân thành, bệ hạ mới bước lên được vị trí Thái Tử, có nguyên do gì trong chuyện này sao?”
“Há chỉ là dốc hết sức? Ông nội của ta luận võ cùng lão bất tử Khánh quốc kia, đánh nhau ba ngày ba đêm, hai bên đều kiệt sức mà chết!”
Kim Kinh nói: “Biểu huynh năm đó vô tình có được bản gốc võ tổ, nội dung bên trong ghi chép căn nguyên khởi nguồn của khí huyết võ đạo, cộng thêm ghi chép khi Kim Thần chỉ điểm võ tổ lúc mới hạ phàm, là vô thượng chí bảo của Ma Vân thành!”
Mấy trăm năm trôi qua, Kim Thần đã trở thành tín ngưỡng truyền thừa của Ma Vân thành, võ tổ nguyên bản đồng nghĩa với di vật của thần lưu lại nhân gian.
“Thì ra là thế.”
Chu Dịch hơi xấu hổ, năm đó cũng không biết tín ngưỡng Kim Thần, chỉ nghĩ mượn tay Tần Chính trả nó về với chốn cũ mà thôi.
……
Hôm sau.
Trong bảo khố ở tổ trạch của Kim gia.
Đại điện được xây dựng bằng đá xanh, trải qua mấy trăm năm mưa gió, nhìn có chút tang thương.
Kim Kinh đẩy cửa ra, sau khi tiến vào nhìn thấy từng hàng những giá để vật dụng, còn có nhiều rương sắt chất thành đống.
“Vàng bạc thế gian thì đạo trưởng chướng mắt, luận về truyền thừa thì lão nhân cũng không sánh bằng, cũng chỉ có thể dùng những đồ cổ này để báo đáp.”
Kim Kinh nói: “Ma Vân thành không có lịch sử gì, những đồ vật này đều là tộc nhân nhặt được trong Thập Vạn Đại Sơn, có cái có dáng vẻ huyền bí hoặc là cổ xưa, đều cất hết ở đây.”
“Vậy bần đạo sẽ không khách khí.”
Chu Dịch xem xét từng cái giá gỗ, thật ra thì thần thức đảo qua đại điện, hình ảnh của tất cả món đồ cổ đều hiện lên trong đầu.
Có bình sứ với hoa văn kỳ dị, ngọc thạch lấp lánh ánh sáng,xương thú không biết lai lịch, đồ đồng có hình dạng cổ xưa…… Đúng thật đều là đồ cổ, nhưng mà chín mươi chín phần trăm đều không có giá trị, Chu Dịch nhanh chóng bỏ qua.
Cho đến khi một mảnh vảy to chừng cở bàn tay xám xịt, đập vào trong đầu.
Trên mặt vảy có vân văn, chỉnh tề đối xứng, phảng phất như được hậu nhân điêu khắc.
“Chẳng lẽ là……”
Chu Dịch nhìn thì có vẻ di chuyển tùy tiện, một lát sau đi vào góc để giá đựng đồ, cầm vảy lên cẩn thận quan sát, nhớ lại rồi so sánh với vẩy ngược năm xưa nhìn thấy trong bảo khố của Long Cung.
Hình dạng kích cở giống nhau như đúc, chỉ là không có long uy.
Chu Dịch dùng ngón tay niết nhẹ, vảy không có bất kỳ sự biến hóa nào, cứng còn hơn kim thiết.
“Hẳn là vảy ngược của rồng, vậy mà lại có được thu hoạch ngoài ý muốn như vậy! Tất cả Long tộc ở Thập Vạn Đại Sơn đều có nguồn gốc từ Bích Ba đàm, cho dù mảnh vảy ngược này không phải là của Long hoàng, nhưng giữa chúng cũng có huyết mạch tương quan.”
“Ma đạo có không ít chú thuật huyết mạch, Chính đạo cũng có thuật pháp dùng huyết mạch để tìm người, tiên đoán, cội nguồn của huyết mạch không kém gì vật có mang theo khí tức.”
“Bần đạo đã bước một bước lớn đến gần với việc báo thù rửa hận!”
Chu Dịch thu hồi vảy ngược, thần thức đảo qua bảo khố, không nhìn thấy đồ vật nào hữu dụng nữa, đi đến cửa nói với Kim Kinh.
“Vật này có duyên với bần đạo, có được món hời này từ Kim đạo hữu, chỉ bằng một tấm hải đồ thì không thể so sánh được.”
Nói rồi sờ soạng cổ tay áo một phen, trong tay Chu Dịch xuất hiện mấy hạt gạo, trắng tinh như ngọc hai đầu nhòn nhọn, lớn chừng nửa tấc.
“Bần đạo bình thường làm ruộng, phát hiện có vài hạt gạo phát sinh dị biến, giống của nó khác với hạt giống bình thường. Kim đạo hữu cũng thích làm ruộng, hạt giống này coi như để đáp tạ, có thể trồng trọt ở trên núi!”
Chu Dịch đã trồng linh mễ hơn một ngàn năm, từ khi mới đến Tu Tiên giới cho đến nay, chưa bao giờ ngừng nghỉ.
Số lượng nhiều thời gian dài, đôi lúc cũng có cây linh mễ xuất hiện dị biến, đa số đều dị biến theo chiều hướng tốt, còn lại rất ít trở nên suy tàn.
Chuyện này cũng chẳng phải là chuyện gì kỳ lạ ở Tu Tiên giới khi xưa, như là trong quá trình gieo trồng linh dược, thuần dưỡng dị thú cũng thường xuyên xuất hiện dị biến, theo như suy nghĩ của tu sĩ thì linh khí đầy đủ, dược hiệu càng mạnh chính là chuyện tốt, nếu ngược lại thì chính là một vụ làm ăn thua lỗ.
Ví dụ như linh mễ trong tay Chu Dịch chính là loại suy tàn điển hình, sau khi trưởng thành không chứa linh khí, chính là lãng phí linh điền và pháp lực.
Những tu sĩ bình thường tất nhiên là sẽ coi nó như cây cỏ mà nhổ bỏ, Chu Dịch bị ảnh hưởng bởi kiếp trước, vô cùng quan tâm đến linh mễ biến dị.