Sau khi sàng lọc lựa chọn, phát hiện loại linh mễ biến dị không chứa linh khí, cho nên quá trình sinh trưởng của nó cũng không cần đến linh khí, đồng thời lại lưu giữ được ưu thế của giống loài linh mễ, ví dụ như là không kén chọn địa hình, sức sống mạnh mẽ vv.
Khuyết điểm của nó chính là sản lượng thấp, sản lượng của một mẫu chỉ tầm một thạch.
“Một thạch!”
Kim Kinh nghe Chu Dịch giới thiệu, không nhịn được mà cao giọng, nói: “Loại gạo này thực sự có thể trồng ở trên núi, một mẫu thu được một thạch gạo sao?”
“Loại gạo này có sức sống mãnh liệt hơn cả cỏ dại, rải dưới khe đá cũng có thể sinh trưởng”
Chu Dịch gật đầu nói: “Sản lượng cụ thể phụ thuộc vào vùng núi, nếu như đá sỏi quá nhiều thì tất nhiên sản lượng không được một thạch, khi bần đạo vân du Vân Châu, sản lượng của nó còn nhiều hơn ba bốn thạch mỗi mẫu đất.”
“Chỗ này của ta núi non hiểm trở, nào dám so với ruộng tốt ở đồng bằng chứ.”
Kim Kinh thở dài nói: “Rộng đồng chung quanh Ma Vân thành phải tốn rất nhiều công sức khai khẩn, bỏ ra không biết bao nhiêu ngày đêm cẩn thận chăm non, sản lượng một mẫu cũng chỉ nhiều hơn một thạch một chút. Loại gạo này của đạo trưởng, ta thấy liền thèm, cho dù có bán lão nhân ta đi cũng không đổi được nó!”
“Theo bần đạo thấy thì giá trị của cái vảy này còn cao hơn.”
Chu Dịch đưa hạt giống gạo cho Kim Kinh, nói: “Hôm qua, bần đạo xem lễ mừng Kim Thần, hiểu được sự vất vả của Nhân tộc ở Thập Vạn Đại Sơn, Tiên Hiền gian khổ kiến tạo mới có được sự hưng thịnh như hôm nay. Cứ đặt tên cho loại gạo này là gạo Dịch, một là biểu đạt ý nghĩa dễ gieo trồng, hai là cũng để cho người ngoài biết rằng loại gạo này được thần Kim Dịch ban cho!”
“Vậy chẳng phải thiệt thòi cho đạo trưởng rồi sao?”
Kim Kinh nắm chặt nắm thóc, nói: “Đạo trưởng đại nghĩa như vậy, chẳng lẽ là sợ bị người ghen ghét? Yên tâm, ai dám đối đầu với đạo trưởng thì chính là kẻ tử thù của Ma Vân thành!”
Ma Vân thành thoạt nhìn thì chỉ gồm một thành trì, nhưng mà bá tánh trong thành đều tập võ, có thể nói là mỗi người đều là binh sĩ.
Những sơn trại Nhân tộc trên Thập Vạn Đại Sơn đều phục tùng Ma Vân thành, dân cư của họ có đến mấy chục vạn người. Chỉ cần một lời hiệu lệnh, thì có thể tập hợp đủ mười vạn tinh binh, uy thế không kém gì một nước nhỏ ở Vân Châu, vũ lực thì lại có thừa.
“Tất cả đều là hư danh, bần đạo một lòng thanh tu, không muốn bị người ta quấy rầy.”
Chu Dịch chắp tay nói: “Đừng khách sáo thêm nữa, đa tạ đạo hữu đã khoản đãi, cáo từ.”
Kim Kinh khom người cảm tạ, nói: “Lão nhân không tiễn bước nữa, sau này ta sẽ cố gắng chăm chỉ trồng trọt gạo Dịch, một thời gian ngắn nữa không thể đến Bích Ba đàm câu cá rồi.”
“Vậy đợi mấy năm nữa rồi lại hẹn sau.”
Chu Dịch không để ý xua xua tay, dưới chân nổi gió, bỗng nhiên biến mất không thấy đâu.
……
Sáng sớm.
Núi non thức giấc, mây tan đi.
Gió thổi qua rừng rậm, sương mù từ từ tan biến, trên núi đột nhiên vọng đến từng trận tiếng ca, phá vỡ sự yên tĩnh của thiên nhiên.
Một gia đình nhà nông trên núi nhìn theo hướng tiếng động, chỉ thấy một đạo nhân trung niên từ trên núi đi tới.
Trên đầu đạo nhân chỉ cài bừa một cây mộc trâm, khuôn mặt gầy guộc, trên vai là cần câu làm bằng trúc, bước chân nhìn thì chậm nhưng lại rất nhanh, nhẹ nhàng giẫm lên đầu ngọn cỏ bay lên trời, dường như đang bay trên bầu trời.
Gia đình kia nhìn thấy đạo nhân đến gần, quen thuộc đánh tiếng hỏi: “Đạo trưởng lại xuống núi đút ăn cho cá à?”
“Tụng kinh phiền muộn, ra ngoài giải sầu một chút.”
Chu Dịch cười đáp lại, khi nói chuyện đã đi được mấy chục trượng, chỉ một lát đã đến dưới chân núi.
Phía trước là một hồ nước trong xanh, nắng xuân phản chiếu sóng xanh dập dềnh, hai bên bờ là những cánh đồng màu mỡ chỉnh tề, những người nông dân đang nhổ cỏ, tưới tiêu, họ liên tục chào hỏi Chu Dịch một cách kính cẩn.
“Đạo trưởng, đây là hòn đá có hình thù kỳ quái mà ta tìm được trong núi.”
“Đa tạ phương thuốc mà đạo trưởng cho, thằng nhỏ nhà ta đã khỏi bệnh rồi.”
“Thuyền của nhà ta đậu bên bờ, đạo trưởng đừng lên thuyền của Ngưu Nhị Gia, chiếc thuyền nát nhà hắn bị thủng rồi.”
“……”
Chu Dịch chắp tay trả lời từng người một, vô cùng thân thuộc với thôn dân, không giống như thần tiên cao cao tại thượng, thật sự giống như một đạo sĩ ẩn cư trong núi.
Năm đó giao linh mễ dị biến cho Kim Kinh, Chu Dịch cũng không ngờ lại có thay đổi lớn đến như vậy, dân cư ở Thập Vạn Đại Sơn gần như là bùng nổ vậy, chỉ ba mươi năm ngắn ngủn mà chung quanh Bích Ba đàm đã hình thành mấy thôn xóm.
Gạo Dịch dễ trồng trọt lại không kém đất, nếu như tưới tiêu nhiều hơn thì còn có thể tăng sản lượng, cho nên chung quanh những sông ngoài ao hồ trong núi trở thành nhiều thôn xóm.
Bích Ba đàm là hồ lớn nhất trong Thập Vạn Đại Sơn, mênh mông giống như một đại dương lớn trên đất liền, lại nằm ở phía Bắc của dải núi, tất nhiên sẽ trở thành sự lựa chọn tối ưu nhất.
“Dãy núi rộng lớn, sản lượng lương thực thấp, nhưng không có sưu cao thuế nặng quan lại bóc lột, cho nên thu hoạch được nhiều hơn bá tánh ở Vân Châu. Nghe nói không ít bá tánh Khánh quốc không thể sinh tồn trong nước, nên đã chạy đến dải núi này cầu sinh.”
Mấy năm nay Chu Dịch không bế quan hẳn, đôi lúc lại xuống núi thả câu, nhân tiện chữa bệnh cho dân chúng, cho nên cũng biết được không ít tin tức bên ngoài.
Chỉ là có điều là nơi đây lạc hậu, dù sao thì khoảng cách quá xa xôi, tin tức trong núi không nhanh nhạy cho mấy, những tin tức nghe được đã là chuyện của hai ba năm trước.
Khoanh chân ngồi bên hồ, ném cần câu vào trong nước.
Vừa mới buông câu đã có cá bơi đến, vội vàng bơi vòng quanh cần câu, muốn nuốt linh mễ nuốt vào trong bụng, nhưng mà chiếc cần câu như không có thực, mặc cho chúng nó có đớp như thế nào thì cũng không nuốt được vào bụng.
“Cả đám lười biếng, còn muốn gạt ăn gạt uống của đạo gia này à!”