Chu Dịch nhận ra đám cá trắm đen kia, cả đám đều có tính tình gian xảo lười biếng, ăn linh mễ rồi nhưng không muốn tìm vật báo ân, chỉ chờ chực ở chỗ này để tiếp tục ăn.
Một thiếu niên mặc áo gai ôm vò rượu chạy tới, ngồi xổm xuống bên cạnh Chu Dịch, mở chiếc bát sứ dày đậy kín miệng lọ, rót đầy một chén trắng rượu gạo trong suốt như ngọc.
“Đạo gia, đây là rượu mẹ ta mới ủ, để cho ngài nếm thử mùi vị.”
Chu Dịch đón lấy chiếc chén sứ to kia, ngửa đầu uống cạn, gật đầu nói.
“Mùi vị không tồi, trở về nói với mẹ của ngươi, gạo Dịch có lai lịch bất phàm, vốn chính là nguyên liệu ủ rượu cực thượng đẳng, bỏ thêm những thảo dược khác ngược lại làm giảm đi mùi vị.”
Tuy rằng gạo Dịch là sản phẩm thứ cấp suy thoái của linh mễ, nhưng lại là nguyên liệu cơ bản nhất dùng để sản xuất linh tửu, mùi vị vốn có của nó hơn xa những nguyên liệu ở phàm tục.
“Biết rồi, trở về sẽ nói lại với mẹ.”
Thiếu niên lấy ra sách Đạo kinh từ trong lòng, hai tay dâng lên, nói: “Đạo gia, ta đã đọc xong cuốn kinh văn này, cũng lĩnh ngộ được một chút, đáng tiếc bất kể có tu hành như thế nào, cũng không thể cảm nhận được linh khí của thiên địa.”
“Tiểu Diệp Tử, tu tiên đều là giả, ngươi phải tin vào võ đạo!”
Lúc này hồ nước kêu ục ục, một con cá trắm đen dài ba thước, há mồm phun ra một viên ngọc thạch trong suốt lóe sáng, rơi vào tay của Chu Dịch.
“Ông cố của ta nói rồi, đạo gia chính là tiên nhân.”
Tiểu Diệp Tử cũng không thấy ngạc nhiên với cảnh tượng trước mắt, từ nhỏ đã ngồi xổm bên cạnh Chu Dịch nghe kinh, không hiếm lạ gì những chuyện huyền bí như vậy.
Bá tánh trong thôn phần lớn cũng đã nhìn thấy, một đồn mười mười đồn trăm, đều cho rằng cá trong Bích Ba đàm có linh tính, nếu như bắt giết chúng sẽ gặp báo ứng.
Chu Dịch thu hồi ngọc thạch, bấm tay bắn ra một hạt linh mễ để khen thưởng cho con cá trắm đen kia, nói: “Nếu như bần đạo là tiên nhân, tại sao lại già đi chứ?”
Mặt mày Kim Diệp lộ vẻ buồn rầu, nói: “Nếu không có tiên nhân, vậy thì chuyện mắt ta nhìn thấy những dị tượng là như thế nào? Vào lúc cha ta chết, ta còn nhìn thấy quỷ hồn, làm ta sợ tới mức mấy ngày liền ngủ không yên.”
“Mỗi người đều có khí, sinh khí, tử khí, khí vận vv, ngươi có linh đồng bẩm sinh nên có thể nhìn thấy.”
Chu Dịch giải thích bừa nói: “Linh hồn là do ý niệm ngưng kết mà thành, người chết như đèn tắt, ý niệm mất đồng nghĩa với hồn phi phách tán.”
Kim Diệp cũng không nghi ngờ lời của Chu Dịch, nhưng không thể giải thích được cảm giác bản thân hắn đã bỏ lỡ cái gì đó, đặc biệt là khi đọc Đạo kinh, cảm giác mất mát lại càng thêm mãnh liệt, thân thể luôn luôn có cảm giác trống rỗng.
Chu Dịch khẽ lắc đầu, không giúp Kim Diệp giải đáp thắc mắc.
Thiên linh căn, linh đồng trời sinh, đều là thiên phú tu tiên hiếm thấy trên thế gian, sinh ra vào thời đại này chính là một điều đáng tiếc.
Lúc này.
Một con cá chuối lớn bơi lại đây, thân hình ước chừng dài đến năm sáu thước, dọa cho đám cá lười nhác chực ăn ở bên cạnh sợ tới bỏ chạy tứ tán.
Cá chuối trồi lên mặt nước, cặp râu bên khóe miệng dài như cánh tay, ngậm một hạt thạch châu tròn vo.
Chu Dịch không đợi cá chuối hất lên, phất tay bắt lấy thạch châu vào tay, dùng thần thức cẩn thận cảm ứng, mặt lộ vẻ vui mừng, nói: “Bần đạo đã đợi hơn ba mươi năm, rốt cuộc cũng đã có thu hoạch, long châu cộng thêm vẩy ngược vậy là đủ rồi!”
“Long Hoàng, lần này bần đạo sẽ cho ngươi biết, cái gì gọi là kinh hỉ!”
Ba mươi năm trước có được một mảnh vẩy ngược, Chu Dịch hao hết tâm huyết bói quẻ, chỉ có thể đoán được rằng Long Hoàng không có ở Thập Vạn Đại Sơn.
Bây giờ đã có long châu, nhất định có thể bói được tin tức chính xác hơn, rồi sau này chậm rãi tìm kiếm thăm dò, cho dù hắn có ở trăm ngàn trượng dưới mặt đất thì cũng phải moi hắn lên cho bằng được!
Kim Diệp thấy Chu Dịch cười vui vẻ, nghi ngờ nói: “Đạo gia, đây là bảo vật gì vậy?”
“Long châu, nó có thể thực hiện mong ước của người ta!”
Chu Dịch thu hồi long châu, từ cổ tay áo sờ soạng một lát, tung ra một hạt sen màu xanh lá, nói: “Bần đạo cũng không nợ ân tình của người, cũng như của cá, hạt sen bảy màu này cho ngươi ăn.”
Cá chuối há mồm nuốt hạt sen vào trong bụng, đuôi cá nhanh chóng lắc lư, biến mất trong làn nước.
“Công đức viên mãn.”
Chu Dịch nói: “Tiểu Diệp Tử, bần đạo đã sống rất lâu trong núi này rồi, dự định ra ngoài du lịch một phen, tương phùng tức là có duyên, cho ngươi cuốn Tiểu Diễn Thần Số này, sau này từ từ nghiên cứu.”
Linh đồng trời sinh có thể nhìn thấy khí tức của người, vận khí, suy khí, tử khí vv, kết hợp với một số pháp môn trong Tiểu Diễn Thần Số là có thể đo lường tính toán tiền đồ.
“Đạo gia phải đi rồi sao?”
Kim Diệp tiếp nhận Đạo kinh, mặt lộ vẻ không nỡ, nói: “Mẹ ta còn đang chờ người đấy, nói là chờ đạo gia chơi chán rồi, gả cho ngươi làm cha của ta.”
“Tiểu hài tử nói bậy bạ gì đó, bần đạo thanh bạch trong sáng, đã không còn đến Hợp Hoan Uyển từ lâu rồi!”
Chu Dịch trừng mắt nhìn Kim Diệp một cái, cô nương trong núi quá nhiệt tình, hơn nữa mặt như ngọc, khí chất tiên phong đạo cốt, mấy năm gần đây được không ít cô nương thổ lộ cầu hôn, mẫu thân của Kim Diệp là người đầu tiên.
Xét về thân phận thì ông cố của Kim Diệp là đại trưởng lão của Ma Vân thành, xét về dung mạo thì mẫu thân Kim Diệp là đại mỹ nhân nổi tiếng, đáng tiếc Chu Dịch đã hơn một ngàn ba trăm tuổi rồi, mà còn bàn chuyện yêu đương thì có chút muộn màng.
Huống chi, tự dưng lại trở nên thấp hơn Kim Kinh một bậc, ông cụ non kia không hất lỗ mũi lên tận trời mới lạ!
“Đi nhé, chớ có nhớ mong bần đạo.”
Chu Dịch thu hồi cần câu, bước chân nhanh như bay trở về núi, tâm tình sảng khoái cao giọng hát vang.
“Không phụ tam quang không phụ người, không khinh thần tiên không khinh bần. Có người hỏi ta tu hành pháp……”