Mỗi một chữ mà Chu Dịch khắc lên đều to chừng một trượng, khắc sâu vài thước vào trong nham thạch, trừ phi phá hủy tượng Phật này, nếu không thì khó có thể xóa bỏ được.
Nét bút cuối cùng hạ xuống, bảo tọa kim liên bay về phía vòm trời biến mất không thấy đâu.
Hồi lâu sau.
Tín đồ mới hoàn hồn lại sau những đòn đả kích liên tục, mờ mịt nhìn hai bên, bởi vì cao tăng trong chùa đã chết hết, nhất thời không biết nên làm cái gì.
Trương Lập đứng dậy, chỉ cảm thấy thân hình cường tráng hữu lực, tinh khí bị tà ma cắn nuốt, được ánh sáng của Phật chiếu rọi, mọi thứ đã khôi phục như thường.
“Phật nói, chúng sinh bình đẳng!”
……
Lúc này.
Vị Phật kia cũng không rời đi, mà là biến thành tăng nhân mặc áo xám, đi về phía bảo khố của Vạn Phật Tự.
Từ trong ký ức của Bổn Không biết được, phàm là bảo vật được tín đồ dâng lên, đều cất tại nơi đây, có lẽ có đồ vật tự phong ấn của Long Hoàng.
Chu Dịch vui mừng, đi đường nghênh ngang, rất là đắc ý.
“Một ngàn ba trăm năm rồi, rốt cuộc cũng đã trang bức một lần!”
Bên tai tựa hồ vang lên tiếng ca: “Ngàn năm chờ một lần……”
“Chập chập, không thể không nói, cảm giác hiển thánh trước mặt người khác thật sự không tệ!”
Khi nói chuyện thì đi vào bảo khố của Vạn Phật Tự, là một tòa bảo tháp cao chín tầng, riêng tầng một đã có diện tích một trăm trượng, đứng sừng sững.
“Ầy! Tại sao cửa lại mở thế này?”
Chu Dịch cất bước đi vào, nhìn thấy một tăng nhân mập mạp, đang cầm một cái bao lớn bỏ đồ vào trong.
Hòa thượng béo nghe được tiếng bước chân quay đầu nhìn qua, nhưng tay chân vẫn không dừng lại, chỉ lựa chọn những châu báu vàng bạc có giá trị, nói: “Ngươi là đệ tử của điện nào, bảo khố trọng địa, há có thể tùy tiện đi vào?”
“Chẳng phải là Đại sư cũng vào rồi đó sao?”
Chu Dịch cảm thấy thú vị, lấy ra một cái túi da thú từ trong cổ tay áo, lớn chừng một thước.
“Bần tăng canh giữ ở bảo khố, đang kiểm tra bảo vật có bị thất thoát không!”
Hòa thượng béo sờ sờ cái bụng béo của mình, thấy Chu Dịch lấy túi ra, cũng không làm bộ làm tịch, cười hắc hắc nói: “Thằng nhóc nhà ngươi cũng thông minh đấy, chỉ là quá thể diện, cái túi nhỏ như vậy thì đựng được bao nhiêu đồ chứ?”
“Đựng đầy thì thôi.”
Chu Dịch vận chuyển pháp lực, túi da thú bay lên, vù vù vù phát ra tiếng gió.
Tất cả những đồ vật trong bảo khố đều bị nó hút lấy, đến ngay cả những giá để vật dụng cũng bay lên, tất cả rơi vào trong túi da thú.
“Này này này……”
Hòa thượng béo sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, bao tải trong tay rơi xuống đất, châu báu vàng bạc leng keng rơi đầy ra đất, trong đó có một viên bảo châu trong suốt óng ánh.
Bảo châu màu đỏ tươi, như tinh thể được ngưng tụ từ máu tươi.
Chu Dịch phất tay bắt lấy huyết tinh, thần thức liên tục rà xét, chẳng khác gì những viên đá quý bình thường, đem nó soi dưới ánh nắng, loáng thoáng có hình con rồng bên trong.
Bàn tay chậm rãi dùng sức, huyết tinh không hề biến hóa, cho dù dùng hết sức để bóp, thì nó vẫn cứ như thế.
“Bần tăng lại đến muộn một bước, đã lỡ hẹn với cố nhân ròi.”
Luyện thể chi đạo của Chu Dịch đã đến đến đỉnh phong, dốc hết sức thi triển có thể bóp nát pháp bảo, hiển nhiên huyết tinh là do Long Hoàng lưu lại sau khi tự phong ấn.
Túi da thú túi dạo một vong quanh chín tầng bảo tháp,hút hết tất cả những vật có giá trị của Vạn Phật Tự vào bên trong, khi nó rơi xuống tay của Chu Dịch, thì đã căng phồng như là đã được lấp đầy.
Chu Dịch liếc mắt nhìn hòa thượng béo, hóa thành độn quang bay về phía Tàng Kinh Các, dự định mang hết tất cả những gì đáng giá nhất của Vạn Phật Tự đi.
“Hù chết hòa thượng rồi.”
Hòa thượng béo lau mồ hôi, khiêng nửa bao tải châu báu vàng bạc trên vai, vận chuyển khí huyết chạy như điên rời khỏi chùa.
Những tăng nhân làm như hắn không ít, Phật cũng đã nói Vạn Phật Tự là ma quật, vậy thì nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của thì chính là hành động chính nghĩa!
……
Một tháng sau.
Đất Phật Di Lặc.
Bên bờ Tây Hải, được thống trị bởi Kim Cương tự.
Hôm nay.
Đức Phật hạ phàm, giáng sấm sét phẫn nộ xuống, thiêu đốt ma đầu trong chùa thành tro bụi.
Cũng khắc Phật ngôn trên vách Vạn Phật, tuyên cáo cho tín đồ Phật môn.
“Đây là ngôi chùa lớn cuối cùng rồi.”
Chu Dịch dùng độn quang tung hoành Phật Châu, phàm là nhìn thấy chùa miếu thống trị một vùng đất Phật, thì sẽ hóa thân thành đức Phật giáng xuống, sau khi chém giết ma đầu sẽ cướp sạch điển tịch bảo vật.
Những ghi chép trong truyền thừa điển tịch kia đều là bí mật thuộc về Tu Tiên giới, đều là những ghi chép ngược dòng thời gian về mấy ngàn năm trước, trong đó tất nhiên là có bí pháp Phật môn.
Mạt Pháp tuyệt thế, truyền thừa bị thiếu hụt cũng chẳng tạo ra bao nhiêu ảnh hưởng, nhưng mà đợi đến khi linh khí hồi sinh, Phật môn đã không còn điển tịch tu tiên thì mới thật sự là tai họa ngập đầu.
“Gieo ác nhân, gặp ác quả! Chớ trách bần đạo!”
Ánh mắt Chu Dịch đảo qua Kim Cương tự hỗn loạn, đáy lòng chợt cảm thấy xúc động, tàn sát bừa bãi phàm nhân là biểu hiện của sự coi thường sinh mệnh, cho dù mọi chuyện đều có nguyên nhân, cũng cần đề phòng mọi chuyện trước khi nó xảy ra.
Coi thường sinh mệnh không chỉ là làm trái với ý nguyện ban đầu, mà cũng sẽ rước tới những nguy cơ mối họa, trong dòng đời lâu dài sẽ khiến cho những nguy cơ nhỏ bé trở thành điều tất nhiên!
“Đúng lúc có được kinh Phật, trở về tụng niệm!”
……
Chỗ sâu trong Tây Hải.
Chu Dịch khống chế độn quang bay qua trăm vạn dặm, tìm một hòn đảo nhỏ vô danh đáp xuống.
Bố trí tầng tầng lớp lớp trận pháp, chưa dám xưng là có thể vây chết Nguyên Anh lão tổ, ít nhất thì Kim Đan chân quân cũng không chạy thoát được.
Rồi sau đó ném huyết tinh lên trên đảo, bắt đầu thi triển các loại thuật pháp thần thông, muốn đập nát nó, kéo Long Hoàng phong ấn bên trong ra ngoài.
Mấy tháng sau.
Huyết tinh dường như chẳng hề sứt mẻ gì, không hề bị hư hại.
“Chẳng trách mấy lão già kia lại yên tâm tự phong ấn, phòng ngự kiên cố như thế, trên đời này có được mấy thủ đoạn có thể phá được nó, chỉ có thể chờ thời gian trôi qua tự động hóa giải phong ấn.”