“Trong bút ký của Huyền Tiêu đạo hữu, có ghi lại phương thức xử lý những vật tự phong ấn, chính là ném nó vào sâu trong Tứ Hải. Nơi đó chưa từng có linh khí, tổ mạch có hồi sinh cũng không thể gây ảnh hưởng đến nơi này, tất nhiên là sẽ chết ngay trong giấc ngủ say!”
Chu Dịch cũng không hề ngạc nhiên về điều này, dù sao đây cũng là huyết tinh do Long Hoàng hiến tế vô số Yêu tộc, cô đọng một lượng lớn linh vật hóa thành, bản chất của nó đã không hề bình thường.
“Nếu là như vậy, chẳng phải bần đạo không thể báo thù được sao?”
“Có lẽ có thể giữ huyết tinh bên người, chậm rãi chờ nó xuất hiện…… Không thoải mái!”
Chu Dịch chau mày, lấy túi trữ vật ra tìm kiếm tất cả bảo vật, nghiền ngẫm thử loại nào có thể sử dụng để trả thù Long Hoàng, cho đến nhìn thấy tế đàn Quỷ Thần.
“U Minh chú! Lúc sinh thời thực lực của lão rồng vô cùng mạnh mẽ, có thể dễ dàng phá vỡ chú pháp, hiện tại thần thức tự phong ấn rồi thì chẳng khác nào chết rồi cả, hoàn toàn không có cảm ứng với thế bên ngoài, chẳng phải là có thể cắt giảm tuổi thọ của hắn hay sao?”
“Thử coi hiệu quả thế nào.”
Chu Dịch không hề biết tiếc tuổi thọ của mình, trực tiếp đặt huyết tinh của Long Hoàng lên trên tế đàn, tay bắt pháp quyết thi triển chú thuật.
Rót vào đó năm trăm năm tuổi thọ.
Tượng Quỷ Thần phát tiếng cười khặc khặc quái dị, sau khi hấp thu khí tức, há mồm phun ra một đám sương đen bao phủ huyết tinh.
Trong giây lát.
Hiệu quả của chú thuật đã hoàn tất, tám cánh tay của tượng Quỷ Thần kết pháp ấn.
Chu Dịch dùng thần thức khóa chặt huyết tinh, không muốn bỏ lỡ bất kỳ sự biến hóa nào, sau khi tuổi thọ bị rút đi năm trăm năm, màu sắc đỏ đậm của huyết tinh dường như phai nhạt đi một chút.
“Quả nhiên hữu hiệu!”
“Chỉ là dường như hiệu quả không lớn, không biết phải thi pháp bao nhiêu lần, mới có thể tiêu tan phong ấn của huyết tinh. Nếu như đổi một lão tổ Hóa Thần thì cũng bó tay chẳng có cách nào, nhưng lão rồng lại trêu vào bần đạo.”
Tu hành cho đến nay, Chu Dịch cũng chẳng thể tính toán được là mình đã tiêu hao hết bao nhiêu tuổi thọ, ít nhất cũng phải đến hàng trăm triệu!
Cuối cùng cũng đã tìm được thủ đoạn báo thù, phất tay ném huyết tinh vào bên trong trận pháp, lại bố trí thêm hơn trăm tầng cấm chế, bảo đảm rằng sau khi Long Hoàng tỉnh lại sẽ bị một kích giết chết.
Từ đó về sau.
Chu Dịch định cư ở đảo nhỏ sâu trong Tây Hải, bói toán, tụng kinh, chăm cây, nguyền rủa, mỗi ngày đều tiêu tốn mấy ngàn năm tuổi thọ.
Màu sắc của huyết tinh càng ngày càng loãng, ngược lại hình dáng con rồng bên trong càng thêm rõ ràng.
Chớp mắt một cái mười sáu năm trôi qua.
Hôm nay.
Bầu trời trong xanh.
Chu Dịch đặt huyết tinh trên hoang đảo, lúc này đã không còn được gọi là huyết tinh nữa, mà gần như đã biến thành trạng thái trong suốt, chỉ có vài tia tơ máu phiêu đãng chung quanh con rồng.
“Lão rồng a, bần đạo vì báo thù mà đã phải bỏ ra bao nhiêu tuổi thọ như vậy, cái chết của ngươi có ý nghĩa đấy!”
Dứt lời gọi nhóc con Linh Sâm thu dọn hết đồ đạt, cả hòn đảo nhỏ chỉ để lại trận pháp cấm chế, thu dọn hết tất cả đồ vật còn lại.
Cách đó một ngàn dặm.
Chu Dịch tay bắt pháp quyết, trước mặt hiện lên nhiều quầng sáng, hình ảnh hiện ra chính là huyết tinh của Long Hoàng.
Lấy tế đàn Quỷ Thần ra khỏi túi trữ vật, càng ngày càng hao tổn nhiều tuổi thọ, tế đàn từ màu đen nhánh hóa thành màu đỏ đậm, rồi lại biến thành màu tím đậm, nhìn vào thì như chìm vào đáy vực sâu.
Quỷ Thần cũng đã xảy ra biến hóa, bốn khuôn mặt và tám cánh tay hiện rõ, thần thức đảo qua thậm chí có thể nhìn thấy rõ lớp lông tơ bên ngoài da thịt.
May mắn mà nó vẫn là một vật chết, không có bất kỳ dấu hiệu hồi sinh nào, ngược lại uy lực của U Minh chú càng ngày càng mạnh, nếu không Chu Dịch đã sớm chém nát tế đàn nhóm lửa luyện đan rồi.
“Không ngừng hiến tế tuổi thọ, dường như tế đàn này sắp biến thành pháp bảo rồi?”
Vu thuật Thượng Cổ sớm đã thất truyền, nó là hoàn toàn bất đồng với phương pháp tu hành tiên đạo, Chu Dịch cũng không rõ ràng lắm.
Tay bắt pháp quyết, hiến tế tuổi thọ.
……
Hoang đảo.
Vài sợ tia máu cuối cùng tan biến, không còn cấm chế ràng buộc con rồng kia nữa.
Dần dần hóa hư thành thật, long ảnh biến thành kim long dài hơn một tấc, bơi trong khối thủy tinh trong suốt.
Vì Chu Dịch vừa mới dọn nhà đi không lâu, bên trong trận pháp cấm chế vẫn còn lưu lại chút linh khí, lại có ảo trận biến hóa hoang đảo thành núi non rừng rậm.
“Thiên địa linh khí! Tổ mạch đã nối liền lại rồi sao?”
Long Hoàng cảm ứng được sự tồn tại của linh khí, mặt lộ vẻ kinh hỉ, sau khi xác nhận nhiều lần thì lập tức chui ra khỏi tinh thể.
“Bổn hoàng đã vượt qua đại kiếp nạn Mạt Pháp, sống lại kiếp này!”
“Đầu tiên phải tìm một thân thể đoạt xá trùng tu, rồi tìm kiếm linh vật thiên tiên được sinh ra nhờ tổ mạch, hồi sinh nhờ vào thiên địa linh khí, tương lai tất nhiên có thể trở thành Yêu Thần, thậm chí còn có thể trở thành Yêu Thánh!”
“Ha ha ha!”
Long Hoàng suy nghĩ đến đây, không kìm chế được mà ngửa mặt lên trời thét dài, kết quả trợn mắt nhìn vô số ánh sét giáng xuống.
“Thiên lôi? Không đúng, là lôi pháp!”
“Chẳng lẽ lại là lão quái vật nào thức tỉnh trước, rồi lại tìm được huyết tinh của bổn hoàng sao?”
Đầu óc của Long Hoàng xoay chuyển thật nhanh, chưa từng nhận ra rằng từ khi tổ mạch đứt gãy cho đến nay, chỉ mới hơn năm trăm năm mà thôi, dù sao thì huyết tinh tự phong ấn kiên cố không phá vỡ nổi, chỉ có thể bị năm tháng mài mòn rồi tự giải phong ấn mà thôi.
Những thuật pháp nguyền rủa đúng là có chút hiệu quả, có thể làm cho huyết tinh suy yếu đi, thì uy lực của chúng chẳng còn lại một phần vạn lúc trước.
Những pháp thuật cần hiến tế giống như vậy, cho dù là ở thời Mạt Pháp, linh vật, tu sĩ đều không còn tồn tại, cho nên trên đời không còn ai có thể phá vỡ huyết tinh!
Phụt!