Long Hoàng há mồm phun nguyên khí, hóa thành hộ thuẫn ngăn cản sấm sét, đồng thời nói: “Đạo hữu, tiểu long bằng lòng nhận ngươi làm chủ nhân, làm vật cưỡi, kéo xe không gì không làm được, chỉ cầu tha mạng cho ta!”
Hô hoán hồi lâu không thấy có người đáp lại, ngược lại trận pháp lại ngưng tụ thành cuồng phong lửa đỏ, không ngừng ăn mòn nguyên khí của Long Hoàng.
Khi tự phong ấn, vì muốn giảm bớt tiêu hao tinh lực nên Long Hoàng đã dùng bí pháp bỏ đi thân thể cùng hơn phân nửa Nguyên Anh, thực lực chẳng còn lại một phần của một trăm, rồi lại bị U Minh chú liên tục tàn phá, lúc này có thể nói đã suy yếu đến cực điểm.
Lôi hỏa thay phiên oanh tạc hơn một canh giờ, Nguyên Anh của Long Hoàng chỉ còn lại có ba phần, chỉ to bằng con ruồi mà thôi.
“Đáng chết! Rốt cuộc là kẻ nào, có thể để bổn hoàng chết một cách minh bạch không hả?”
……
Cách đó ngàn dặm.
“Không thể!”
Chu Dịch nhìn cảnh tượng bên trong quầng sáng, biết được Long Hoàng chắc chắn là sẽ chết không thể nghi ngờ, vẫn lựa chọn không lộ mặt.
“Mức độ suy yếu khi xuất quan sau khi tự phong ấn, còn nghiêm trọng hơn dự đoán của bần đạo nữa, Long Hoàng chỉ xuất quan sau năm trăm năm phong ấn, thực lực chỉ tương đương với Kim Đan bình thường. Những lão quái kia sau mấy ngàn năm nữa, cho dù may mắn còn sống sót thì cũng chỉ còn sót lại tàn hồn mà thôi!”
Lại thêm nửa canh giờ trôi qua, Long Hoàng bị ngọn lửa sấm sét thiêu đốt, hoàn toàn hóa thành hư vô.
Chu Dịch vẫn còn không yên tâm, lấy ống thăm ra thi triển Tiểu Tiệt Thiên Thuật, bói quẻ hung cát.
Linh thăm rơi xuống đất lập loè linh quang.
Thăm Thượng.
“Đại thù đã báo, nên ăn mừng!”
Chu Dịch chỉ cảm thấy vô cùng sảng khoái, có chút vô cùng đắc ý.
“Trong Tu Tiên giới, cảnh giới khác nhau, thì sự chênh lệch về thực lực là như trời với đất, chưa bao giờ có tiền lệ Kim Đan giết ngược lại Nguyên Anh, bần đạo chỉ dựa vào Kim Đan sơ kỳ mà đã giết chết được Long Hoàng, oai phong tuyệt thế, đáng được ghi lại trong sử sách!”
Chọn nơi nào để ăn mừng đây, đương nhiên là chỗ cũ.
Xuân Phong Lâu.
Tình càng già càng nồng!
Các cô nương hơi xấu cũng chẳng sao cả, quan trọng là tưởng niệm quá khứ, nhớ lại không khí của ngày xưa.
“Lão rồng vừa chết, trên đời này không còn kẻ thù, không còn người thân nữa, cô độc tịch liêu, lẻ loi độc hành, từ xưa đến nay chỉ có một câu lan viện làm bạn với bần đạo mà thôi!”
Chu Dịch hơi thở ra, chớp mắt mà đã hơn sáu mươi năm chưa trở về Khánh quốc, người phàm đã sống cả một đời rồi.
Sau khi sưu hồn đám cao tăng biết được rằng Thái Thủy đế tuổi già sức yếu, lại càng si mê cầu tiên vấn đạo, tu sửa Côn Luân cung nhưng vẫn chưa hài lòng, lại xây dựng rầm rộ chiếu theo miêu tả trong Đạo kinh, dựa theo miêu tả của quy cách ba mươi sáu trọng thiên.
Tham quan hoành hành, lưu dân nổi dậy bốn phía.
Những điều này không ảnh hưởng đến sự náo nhiệt ở Xuân Phong Lâu, vốn dĩ nó không phải là nơi bá tánh thường đến, màn đêm chưa buông xuống đã đầy ngập khách.
Phòng bao trên lầu hai.
Chu Dịch trái ôm phải ấp, trên mặt trên cổ đã xuất hiện mấy dấu môi đỏ chót, đạo bào trên người phát ra mùi son phấn nồng đậm.
Từ sau khi Thái Thủy đế tiêu diệt Phật môn, thì vị thế của đạo sĩ ở các nước trong Vân Châu trở nên cao hơn, bởi vì không cấm nữ sắc nên họ có thể uống rượu lấy vợ, cho nên không ít người đọc sách nhiều lần thi cử không đỗ đạt, đã bỏ tiền để mua cái danh đạo sĩ.
Mặc đạo bào vào người, viết mấy trang giấy tu tiên luyện đan, nếu như được lọt vào mắt bệ hạ, thì có thể một bước lên mây!
Cô nương ngồi bên trái có tên là Âm Âm, khuôn mặt trái xoan, ngực lớn đẫy đà, giọng nói mềm nhẹ mị hoặc.
“Đạo gia, ngài đã ở đây nửa tháng rồi, coi Xuân Phong Lâu như là nhà mình, thì làm sao mà niệm kinh ngộ đạo nữa chứ?”
“Bần đạo đang tu đạo đây chứ.”
Chu Dịch nói: “Ăn mừng nhiều chút, giữ gìn nhân tính!”
Cô nương ngồi bên phải nhấp miệng cười khẽ, đút cho Chu Dịch một quả nho, cười nói: “Vậy đạo gia cứ ở đây thêm mấy năm nữa, chăm chỉ âm dương song tu, nói không chừng còn có thể thành tiên đấy.”
“Viên Viên khá đấy, ấy vậy mà còn biết song tu.”
Chu Dịch bấm đốt ngón tay, lắc đầu nói: “Người bần đạo chờ đã sắp đến rồi, đêm nay phải đến gặp một lần.”
Dứt lời vẫy tay gọi tú bà lại đây.
“Đạo gia, ngài cần sai bảo gì sao?” Tú bà lắc mông đi lại đây, cười híp cả mắt, vị đạo gia này ra tay cực kỳ hào phóng, trong vòng nửa tháng ngắn ngủn đã ném ra mấy vạn lượng bạc.
Những cô nương đứng đầu đều thay phiên nhau chăm sóc, bảo đảm cho hắn cảm thấy hài lòng.
“Hôm nay đổi khúc nhạc khác……”
Chu Dịch phân phó nói: “Có ai biết xướng 《 Truyền thuyết thần》không?”
Mặt Tú bà lộ vẻ nghi ngờ, năm xưa nàng cũng đã từng là hoa khôi, tinh thông đàn hát, nhưng đây là lần đầu tiên nghe đến tên của khúc nhạc này.
“Đạo gia, chỗ của ta……”
Chu Dịch lấy ra một xấp ngân phiếu từ trong cổ tay áo, nhét vào trong lòng ngực tú bà.
“Hôm nay tất cả bàn ở đây, bần đạo bao tất!”
“Biết, chắc chắn là biết.”
Tú bà sờ sờ độ dày của xấp ngân phiếu, tính toán ít nhất thì cũng đến hai ba vạn lượng, liên tục gật đầu đồng ý, nói: “Cho dù cô nương ở chỗ ta không biết, chúng ta cũng sẽ vứt bỏ thể diện, mà ra ngoài mời người về xướng khúc đó!”
Ước chừng nửa canh giờ.
Người trên sân khấu đã thay đổi, không phải là một cô nương có dáng người nhu mỹ, mà là một lão nhạc sư râu tóc bạc trắng.
Lão nhạc sư ngồi xếp bằng dưới sàn nhà, đem Cầm đặt trên đùi.
Tích tịch tịch!
“…… Một giọt rượu khổ chính là một quyển sách sử!”
Giọng của người nhạc sư thô ráp, kéo dài thê lương, không hề ăn nhập với nơi hồng trần khói lửa nhân gian, trực tiếp vọng vào trong tai khách nhân, khiến họ liên tục quay đầu nhìn về phía đài cao.
Tú bà thấy Chu Dịch lộ vẻ vừa lòng, vội vàng chạy đến kể công, nói: “Đạo gia, ta sai người đi khắp mười mấy phường thị, rốt cuộc cũng tìm được người biết xướng khúc này đấy.”