Chu Dịch hơi gật đầu, hỏi: “Nội công thâm hậu như vậy, vậy mà lại có thể vứt bỏ để đi xướng khúc, có biết lai lịch của người kia không?”
Bà chủ cung kính nói: “Nghe nói là người trong giang hồ, tên là Tiên Âm môn gì gì đó, nổi tiếng nhờ vào âm luật!”
“Tiên Âm, tên hay!”
Chu Dịch lấy ra một chồng ngân phiếu, rồi lại thu lại, đổi thành một lọ đan dược.
“Thưởng!”
……
Nửa đêm.
Chu Dịch rời khỏi Xuân Phong Lâu, bên ngoài mưa tuyết đang rơi, mặt đất được bao phủ bởi một lớp tuyết dày ba bốn tấc.
Xạo xạo xạo
Bước chân đạp trên nền tuyết, hai hàng dấu chân kéo dài về phía Hoàng Thành.
“Cứu mạng……”
Một giọng nói suy yếu vang lên từ một góc đường âm u, tiếng bước chân dừng một chút, phất tay linh quang đáp xuống, giúp hắn khôi phục lại thân thể khỏe mạnh.
Xuyên qua phố phường ngõ hẻm, cứ đi một đoạn thì sẽ nghe thấy những tiếng cầu cứu, có khi nhìn thấy những xác người đã tắt thở.
Chu Dịch rủ mắt xuống, lúc đầu còn chạy đến quan tâm hỏi han vài tiếng, rồi lúc sau nhìn thấy quá nhiều chỉ phất tay cứu vớt mà thôi.
Giờ Dần.
Cửa cung hoàng thành đóng chặt, quân lính canh gác khoác hắc giáp, đứng thẳng tắp giữa gió tuyết.
Thái Thủy đế dùng quân công lập quốc, đã từng lãnh binh tung hoành vô địch thiên hạ, biết rõ nền tảng của sự thống trị là quân đội, cho nên sau khi thống trị Vân Châu mấy chục năm, vẫn không quên tăng cường quân sự triều đình.
Chu Dịch chậm bước đến trước cửa cung, quân lính canh gác dường như không nhìn thấy hắn, trực tiếp đi xuyên qua đại môn đi về phía Côn Luân cung.
Đêm khuya tĩnh lặng.
Trong hoàng cung đèn đuốc sáng trưng, lờ mờ có bóng người chiếu lên trên khung cửa sổ giấy, như đang thì thầm, như đang âm mưu bí kế.
“Lần trước đến hoàng cung là lúc nào nhỉ? Ồ, bần đạo chưa từng đến đây!”
Chu Dịch vẫn luôn e ngại hoàng cung, theo như nội dung trong thoại bản thì rất có thể có lão quái vật ẩn nấp ở bên trong.
Hiện giờ đã là năm trăm năm bắt đầu từ khi Mạt Pháp, Chu Dịch đã trở thành lão quái vật già nhất, lần đầu tiên tới hoàng cung khó tránh khỏi tò mò, khoanh tay đi dạo khắp các cung điện, so sánh với những phong cảnh mà kiếp trước đã từng đến tham quan.
Trong lúc đi vào Thượng Dương cung, cố ý ngồi trên long ỷ, đáng tiếc không có máy ảnh để chụp lại.
Vòng đi vòng lại, vòng đến Côn Luân cung.
Từng bóng người với khí huyết mạnh mẽ ẩn nấp trong tối ngoài sáng, phòng thủ chật như nêm cối.
Chu Dịch bắt pháp quyết ẩn thân, bước chân cách mặt đất nửa thước, nghênh ngang đi vào bên trong, thứ đập vào mắt đầu tiên chính là linh điền được tạo thành từ vàng ngọc.
“Trí nhớ của Tần Chính không tồi, đáng tiếc phong cảnh như cũ, người đã thay đổi!”
Băng qua linh điền, đình hóng gió, tiến vào đạo quan, trong phòng truyền đến âm thanh già nua, suy yếu của Tần Chính.
“Trẫm lại nằm mơ!”
Thái Thủy đế mặc đạo bào màu tím, chăn nệm có hình bát quái âm dương, nằm trên giường đúc bằng ngọc thạch, lẩm bẩm nói: “Mơ thấy Côn Luân sơn, tiên nhân, linh sâm, Kiến Mộc……”
Tần Tiêu quỳ gối giường trước, quan tâm nói: “Nhi thần nghe nói phía Tây có thật Phật giáng thế, đã sai người đi tìm kiếm, phụ hoàng cố gắng bảo trọng thân thể, đan dược đạo môn khó có thể trường sinh, có lẽ Phật môn có thể?”
“Khụ khụ khụ!”
Thái Thủy đế ho khan vài tiếng, khi hít thở trên mặt như được nhuộm vàng, dưới ánh nến chiếu soi phát sáng lấp lánh.
“Trên đời nào có Phật thật chứ, nhất định là quỷ kế của Phật môn! Nhưng mà ngươi đi lại với Phật môn cũng được, đợi sau này khi đăng cơ, chuyện đầu tiên cần làm chính là nâng Phật diệt Đạo, hiện giờ Bạch Vân Quan đã ở vào thế quá cồng kềnh rồi.”
“Cẩn tuân lời dạy của phụ hoàng.”
Tần Tiêu trầm ngâm một lát, lo lắng nói: “Vài vị chân nhân được sách phong của Bạch Vân Quan kia, thế lực của chúng đã ăn sâu bén rễ trong triều đình, dân gian, nhi thần muốn chấp chưởng lục bộ, nhiều lần âm thầm ngáng chân, phụ hoàng có thể hạ lệnh……”
Thái Thủy đế lên tiếng ngăn cản, nói: “Chuyện này không cần nhắc lại nữa, khi trẫm còn ở Côn Luân sơn, đã từng đồng ý với tiên nhân rằng sẽ phát huy Đạo môn!”
Mặt Tần Tiêu lộ vẻ chua xót, quả thực đúng như thái phó nói, phụ hoàng đã điên rồi, hoàn toàn lâm vào ma chướng.
“Tất cả mọi người trên đời này đều cho rằng trẫm điên rồi!”
Thái Thủy đế sống một trăm hai mươi năm, đấu tranh với hoàng tử, đấu tranh với phụ hoàng, lại tranh đấu Đại Càn, Phật môn, có thể nói hơn một nửa cuộc đời của hắn đều sống trong đấu tranh, chỉ cần nhìn vẻ mặt của nhi tử liền biết suy nghĩ trong lòng hắn.
“Thật ra thì chỉ có một mình trẫm tỉnh táo, trên đời thật sự có Côn Luân, thật sự có tiên nhân!”
Giọng nói của Thái Thủy đế càng yếu ớt, muốn vận chuyển khí huyết trong đan điền kích phát sinh cơ tiềm tàng, nhưng thứ sinh ra lại là hỗn hợp kịch độc vàng bạc chì thủy ngân, chỉ một thoáng mà đã hấp hối sắp chết.
“Nhi thần tin mà, phụ hoàng bảo trọng thân thể!”
Tần Tiêu nhìn thấy tình cảnh như vậy, sợ tới mức liên tục đồng ý.
“Sau khi nhi thần thượng vị, sẽ không từ bỏ chuyện tìm kiếm Côn Luân đến đời con đời cháu sau này, cho đến khi tìm được chân tiên mới thôi!”
“Tốt.”
Thái Thủy đế không để bụng lời của nhi tử có mấy phần thật lòng, với tình trạng bây giờ của hắn, cũng không thể nào quản được chuyện về sau, tác dụng duy nhất của hắn bây giờ chính là trấn áp triều đình, tranh thủ thời gian để giúp Tần Tiêu chấp chưởng quyền lực.
Cho dù chỉ còn lại một hơi thở, chỉ cần hắn còn sống, triều đình Khánh quốc sẽ không loạn.
Khí huyết dần dần bình phục, huyết đan ngưng tụ trấn áp kịch độc trong ngũ tạng lục phủ, không hề ăn mòn sinh cơ của Thái Thủy đế.
“Lui xuống đi, trẫm muốn nghỉ ngơi!”
“Nhi thần cáo lui.”
Tần Tiêu rời khỏi phòng, phân phó nội thị canh gác, luôn để mắt đến tình trạng sức khỏe của bệ hạ, nếu thật sự xảy ra chuyện cũng đừng để lộ ra ngoài, cần phải phái cấm quân phong tỏa hoàng cung trước khi đưa tin phát tang.
Trong phòng.
Thái Thủy đế khép hờ hai mắt, trước mắt hiện những ký ức, đều là những cảnh tượng tu hành ở Côn Luân sơn khi xưa.