Dáng vẻ của Chu chân nhân trong đó lại vô cùng rõ ràng, dường như đang đứng trước mắt hắn, cho dù tuổi già sức yếu kịch độc quấn thân, thì bản năng võ đạo cường đại trong nháy mắt đã khiến cho Thái Thủy đế tỉnh lại.
“Ai?”
Chu Dịch nhìn Tần Chính gần đất xa trời, không thi pháp cứu trị, chậm rãi nói.
“Mới chỉ một trăm năm không gặp, Tần cư sĩ đã quên bần đạo rồi sao?”
“Chân nhân!”
Rốt cuộc thì Thái Thủy đế đã nhìn thấy rõ ràng, người đứng trước giường rõ ràng là Chu chân nhân, cố gắng muốn đứng dậy để hành lễ, nhưng chân tay yếu ớt, chỉ cần cử động nhẹ là sẽ tắt thở.
Chu Dịch nói: “Tuổi thọ của cư sĩ chẳng còn được bao nhiêu, đừng phí sức nữa.”
Thái Thủy đế nghe vậy không hề nhúc nhích, nhìn dáng vẻ của Chu chân nhân vẫn không hề có chút thay đổi, trong mắt hiện lên một chút mong chờ, nối: “Chân nhân đến để đón đệ tử đi Côn Luân sơn tu hành sao?”
“Không phải!”
Chu Dịch lắc đầu nói: “Bần đạo vốn dĩ đã quên ngươi rồi, nhưng vì mới xuất quan, nghe nói đến những hành động của ngươi, lòng sinh áy náy nên đến gặp một lần.”
Thái Thủy đế ảm đạm nói: “Tại sao chân nhân lại thấy áy náy?”
“Năm đó ngươi đi nhầm vào Côn Luân, không nên truyền võ đạo cho ngươi.”
Chu Dịch thở dài nói: “Bần đạo chỉ vì muốn tranh thủ, nên muốn mượn tay của ngươi để lấy lại danh tiếng cho sư đệ, không ngờ khiến cho ngươi si mê tiên đạo, không ngại độc hại thương sinh.”
“Chân nhân nói đúng, đến ngay cả ta cũng không khống chế được.”
Thái Thủy đế nói: “Hai chữ ‘Trường Sinh’ như là tâm ma, khống chế thân thể thần hồn của ta. Mỗi lúc đêm khuya, ta lại cảm thấy hối hận về những chuyện ác mà mình đã gây ra, ban ngày lại không tự chủ được lại làm điều sai trái!”
Chu Dịch hơi gật đầu, nói: “Sau ngày hôm nay, tâm ma tự biến mất.”
“Ta sắp phải chết rồi sao?”
Thái Thủy đế ho dữ dội vài tiếng, hỏi: “Đệ tử đã làm hết những chuyện ác, sau khi chết sẽ phải xuống mười tám tầng địa ngục mà chịu hình phạt, trước lúc lâm chung, có thể thỉnh cầu chân nhân một chuyện được không?”
Chu Dịch nhíu mày,nói: “Nói.”
“Ta biết rõ tội lỗi của ta, nên sẽ truyền ngôi cho con trái thứ ba là Tần Tiêu, nhưng hắn trời sinh tính tình ôn hòa, chắc chắn sẽ là một vị vua tốt.”
Thái Thủy đế nói: “Nhưng mà trong triều có quá nhiều gian thần, cấu kết với yêu đạo bóc lột bá tánh, sau khi ta chết chắc chắn sẽ sinh nhiễu loạn. Tần Tiêu hành sự quá ngay thẳng, khó địch lại mưu ma chước quỷ, xin chân nhân bảo hộ nó.”
Chu Dịch trầm ngâm một lát, không trực tiếp đồng ý.
“Bần đạo sẽ âm thầm quan sát một thời gian.”
“Đa tạ chân nhân.”
Mặt Thái Thủy đế lộ vẻ vui mừng, thả lỏng trong lòng, huyết đan không trấn áp được kịch độc, độc theo khí huyết lan tràn khắp toàn thân.
“Trẫm cầm kiếm Thái A, ngự long xa, đăng Côn Luân……”
Sau mấy lần hô hấp thì khí tuyệt mà chết.
Chu Dịch khẽ vuốt mắt cho Tần chính, giúp hắn khép hai mắt lại.
“Bần đạo cần phải lấy chuyện này làm gương, thực lực vượt trên thiên hạ, khi hành sự lại càng cần cẩn thận, chỉ cần tùy hứng một chút thì thế gian sẽ khổ nạn trăm năm!”
……
Năm Thái Thủy chín mươi bảy.
Hoàng đế băng hà ở Côn Luân cung, Thái Tử Tần Tiêu thượng vị.
Trong thời điểm quốc tang, trên bầu trời Tiên Kinh xuất hiện dị tượng huyết vân, rồi lại xuất hiện động đất, hơn một ngàn bá tánh mất mạng.
Sau khi chân nhân của Bạch Vân Quan bốc quẻ tuyên bố với dân gian rằng đây là trời cao cảnh báo Khánh quốc, Thái Tử Tần Tiêu là nghiệt long chuyển thế, xung đột với vận mệnh quốc gia!
Bách quan trong triều lấy chuyện này làm lý do, bức Tần Tiêu thoái vị nhường ngôi, lập con út của tiên hoàng làm vua, mới có thể kéo dài được vận mệnh quốc gia.
Một tháng sau.
Hơn một ngàn binh lính xông vào trong tử cấm thành, nội ứng ngoại hợp đánh vào Thượng Dương cung, gặp phải trời giáng sấm sét tất cả đều tan thành mây khói.
Hôm sau.
Tất cả chân nhân ở Bạch Vân Quan đều mọc cánh thành tiên, trước khi đi còn mang theo đồng minh trong triều phi thăng, phái đối nghịch như rắn mất đầu, khó bức được Tần Tiêu thoái vị.
Năm mới đến, đổi tên nước thành Gia Định.
……
Bắc Cương.
Xà Bàn sơn.
Chu Dịch đáp độn quang xuống, chọn bừa một ngọn núi vô danh, bố trí trận pháp cấm chế rồi tiềm tu tại đó.
Nhóc con Linh Sâm khiêng cái cuốc, chép miệng nói: “Tiên trưởng, chúng ta đừng chuyển nhà mãi như vậy được không?”
Mỗi lần đổi địa giới tu hành, đều phải khai khẩn linh điền một lần nữa, nhổ trồng linh dược, tay chân của nhóc con Linh Sâm ít nhất cũng phải bận rộn hai ba năm.
“Tạm thời thì không chuyển nữa.”
Chu Dịch đồng ý nói: “Chỗ này hoang tàn vắng vẻ, cách thành trì gần nhất ít nhất cũng phải đến ngàn dặm, không có ai quấy rầy chúng ta thanh tu. Về sau bần đạo cũng ít đi ăn mừng, năm mươi, không, hai mươi…… Năm năm mới đi một lần!”
“Ha hả.”
Đôi mắt nhỏ của nhóc con Linh Sâm trợn tròn, hiển nhiên là không tin.
Chu Dịch có chút chột dạ, mạnh miệng quát lớn nói: “Thằng nhãi này, lá gan càng ngày càng to nhỉ, còn không mau đi làm ruộng!”
Đuổi nhóc con Linh Sâm đi rồi, Chu Dịch đi vòng quanh Kiến Mộc vài vòng, thần thức thâm nhập vào trong thân cây. Một tia ý thức mơ hồ bị kích thích, phản hồi lại bằng cảm xúc vui sướng, vừa có chút quen thuộc lại vừa có chút xa lạ.
“Ngưu nhi yên tâm, bần đạo sẽ nhanh chóng nuôi dưỡng Kiến Mộc trưởng thành, để cho ngươi có được ý thức hoàn chỉnh.”
Kiến Mộc trưởng thành cực kỳ chậm, bây giờ vẫn chưa cao đến bốn trượng, tương đương với trạng thái chồi non, căn bản không đủ để uẩn dưỡng ra linh trí.
Thần hồn của con bò vàng bị nó ảnh hưởng, cho nên chỉ còn giữ lại được một tia ý thức mỏng manh.
Đây cũng chính là cơ hội của con bò vàng, tàn hồn dung nhập vào linh thức mỏng manh của Kiến Mộc, nó sẽ hồi sinh theo quá trình Kiến Mộc trưởng thành. Nếu như Kiến Mộc ở vào thời kỳ trưởng thành, đừng nói đến thần hồn Kim Đan của con bò vàng, mà đến ngay cả Yêu Thánh cũng khó có thể đoạt xá!
“Cũng không biết đám Quy thừa tướng sao rồi nữa.”