Khi Chu Dịch tiềm tu ở gần Bích Ba đàm, không ít lần đi ra ngoài thăm dò tung tích của Thánh Điện Tứ Linh, kết quả không hề có bất kỳ thu hoạch nào.
Một di tích Thượng Cổ to lớn như vậy, biến mất vô tung vô ảnh, dường như không thuộc về cùng một không gian với Cửu Châu.
“Như thế cũng là chuyện tốt, nhờ vào truyền thừa của Thánh Điện, né được thời kỳ Mạt Pháp. Khỏi phải bị nhốt trong một tấc vuông Côn Luân sơn này, mấy trăm năm khó có thể đột phá cảnh giới, chỉ có thể mở mắt chờ đợi cái chết!”
Thánh Điện Tứ Linh biến mất, Chu Dịch rất khó không nảy sinh sự nghi ngờ.
“Nghe đồn Thánh Điện Tứ Linh là do Yêu Thánh tạo nên, cảnh giới tương đương với Phản Hư của Nhân tộc, dựa vào phán đoán này, chẳng lẽ trên đời này thật sự có lão quái vật Nhân tộc tự phong ấn trong một di tích nào đó hay sao?”
“Xem ra sau này khi đi ra ngoài cần hết sức cẩn thận, bớt thi triển pháp thuật quy mô lớn, hiển linh trước mặt người khác, khí tức quá nổi bật!”
……
Đạo quan.
Trong chỗ bế quan.
Chu Dịch ngồi khoanh chân, lấy ra di vật của Long Hoàng từ trong túi trữ vật, một viên bảo châu trong suốt.
Sau khi giết chết Long Hoàng ở chỗ sâu trong Tây Hải, cố ý lưu lại một tấm bia đá ở trên hoang đảo, trên đó có viết: “Huyền Dịch chân quân trảm long tại đây”, cũng chôn một quyển công pháp tu tiên hàng đầu bên dưới tấm bia đá.
Sau này linh khí hồi sinh, nếu có tu sĩ đi ngang qua hoang đảo, thì có thể lấy được công pháp truyền thừa.
“Khi đó nó nhất định sẽ là một cơ duyên mới, có lẽ sẽ gọi Tu Tiên giới là Thượng Cổ, vậy thứ mà bần đạo lưu lại cũng là công pháp Thượng Cổ!”
Chu Dịch hài lòng với thú vui quái đản của mình, thần thức tra xét tỉ mỉ bảo châu, là một khối nguyên vẹn, kiên cố không thể phá vỡ nổi.
“Lĩnh ngộ cấm chế địa sát mấy trăm năm, vẫn chưa tìm được linh vật phù hợp để luyện chế pháp bảo, hạt châu này chính là dành riêng cho bần đạo!”
Hiện tại Chu Dịch có pháp bảo phòng ngự là Huyền Vũ Giáp, còn có Bồ Đề Bảo Luân phụ trợ, còn để chém giết thì có Phân Kiếm Quang.
Còn đỉnh Sơn Hà, Định Hồn kính được pháp lực uẩn dưỡng, uy lực ngày càng tăng lên, tuy rằng về số lượng thì không sánh bằng với vạn bảo chân quân, nhưng về chất lượng thì lại hơn xa.
“Bảo châu của Long Hoàng luyện thành bảo vật gì thì thích hợp nhỉ?”
Chu Dịch chỉ suy ngẫm trong chốc lát thì đã có kế hoạch, nếu như bảo châu rắn chắc đến mức không phá vỡ nổi, vậy thì luyện thành pháp bảo hộ thân.
Đã có được sự trường sinh rồi, chỉ cần chuyên tâm tạo ra nhiều lớp bảo vệ kháng phép là đủ rồi!
Lĩnh ngộ cấm chế Địa Sát hơn năm trăm năm rồi, trong quá trình này cũng dùng những linh vật bình thường để luyện tập, sớm đã thuộc lòng, như thanh kiếm trúc kia của Tần Chính, chỉ phất tay là có. Loại thuật pháp này không cần vật phụ trợ, vào thời điểm Mạt Pháp thiếu thốn những linh vật như bây giờ, thì nó hiệu quả hơn nhiều so với phối phương bảo đồ.
Quầng sáng trên đầu ngón tay Chu Dịch lấp lánh, ngưng tụ bên ngoài bảo châu, bắt đầu khắc lên vòng cấm chế Địa Sát đầu tiên.
Rắn chắc!
Hơn nửa canh giờ, tiêu hao không ít pháp lực, mà mặt ngoài của linh châu vẫn trơn bóng như cũ.
“Cứng như vậy sao?”
Chu Dịch nhíu mày, trong lòng sinh ra dự cảm không hay, há mồm phun ra Sơn Hà đỉnh.
Bên trong đỉnh có ba loại pháp khí được uẩn dưỡng là kiếm, luân, kính, bảo quang lóng lánh giao hòa chiếu sáng.
Phân Kiếm Quang bị hư hao nghiêm trọng nhất, nhưng mà bản chất của nó thì vẫn còn, chỉ cần uẩn dưỡng một thời gian dài là có thể khôi phục lại như cũ. Bồ Đề Bảo Luân lại là một sự cố bất ngờ, khí linh bị ảnh hưởng bởi oán khí của huyết tế, đã hóa thành tà ma, một khi kích hoạt thì nó sẽ cắn nuốt khí huyết thần hồn của sinh linh.
Bây giờ không còn cách nào khác, chỉ có thể dùng pháp lực từ từ thanh trừ, cho đến khi oán sát khí hoàn toàn biến mất.
May mắn khí linh không giống như thần hồn của tu sĩ, sau khi được thanh trừ không những không bị hao tổn, ngược lại lại càng dễ dàng luyện hóa nhận chủ.
Chu Dịch cầm trong tay Phân Kiếm Quang, muốn khắc cấm chế Địa Sát lên trên bảo châu, kết quả cũng giống như khi nãy, rồi sau đó lại thay đổi liên tục mấy chục loại pháp thuật pháp khí, đều không thể để lại chút dấu vết nào .
“Chẳng lẽ thứ này chỉ có thể là một quả cầu pha lê rắn chắc thôi sao?”
“Một vật được luyện thành từ việc hiến tế vô số tinh khí thần hồn của Yêu tộc, hao tốn cả vạn năm tích lũy của Bích Ba đàm, hiếm có trên đời, chỉ để làm một món đồ chơi thì thật đúng là quá lãng phí!”
“Sau khi cấm chế bên trong huyết tinh tan biến, lão rồng khôi phục lại thần trí, bơi lượn một lúc lâu trong bảo châu……” suy nghĩ đến đây.
Chu Dịch lại rà xét bên trong bảo châu thêm nhiều lần nữa, thoạt nhìn thì nó rất rắn chắc, là một khối thống nhất, sau khi suy ngẫm một lát thì hắn thi triển bí thuật phân hồn, bóc tách ra một sợi thần thức ngưng tụ thành bóng người hư ảo.
Khi còn ở Luyện Khí kỳ, Chu Dịch đã tu hành Dưỡng Thần quyết, khi đến Trúc Cơ kỳ thì chuyển sang tu luyện Cửu Chuyển Luyện Thần quyết, bây giờ lại chuyển sang tu luyện bí điển của Phật môn là Niết Bàn kinh.
Thần hồn và luyện thể chi đạo không bị linh căn ràng buộc, quá trình tăng trưởng chậm rãi, tích lũy qua ngày tháng, hiện giờ thần hồn của Chu Dịch gần như đã ngưng tụ thành thực chất.
Loại bí thuật phân hồn này là truyền thừa của Quỷ Vương tông, sau khi tu thành có thể phân hồn trú ngụ trong cơ thể người khác, thay đổi suy nghĩ, hành vi của tu sĩ một cách vô tri vô giác, theo như miêu tả bên trong điển tịch thì nó được sáng tạo ra bởi một vị Tiên Hiền mô phỏng theo tâm ma.
Dưới sự điều khiển của Chu Dịch, phân hồn thi triển độn pháp, nhảy vào bên trong bảo châu.