P/s: Chương trước mình có đăng thiếu 1 chương, các đh đọc lại chương cũ nha, rất xin lỗi ạ
Như đi xuyên qua một lớp màn nước, vừa giống như lướt qua một bức tường ngăn cách, phân hồn đáp xuống một không gian mà bên trong là một màu trắng xóa.
Thần thức của phân hồn đảo khắp bốn phương tám hướng, không gian nơi này chỉ chừng ba trăm trượng, hình dạng tổng thể của nó là hình cầu. Chu Dịch điều khiển phân hồn phiêu đãng ở không gian bên trong, khi chạm tới vách tường của quả cầu thủy tinh trong suốt, thì thử khắc lên đó cấm chế Địa Sát.
Bảo châu với vỏ bên ngoài kiên cố không phá vỡ nổi, nhưng bên trong lại mềm mại như nước, phân hồn chỉ có sức mạnh mỏng manh cũng có thể lưu lại dấu vết.
“Thú vị! Thật sự là một báu vật tốt!”
Chu Dịch liên tục tán thưởng, tác dụng của không gian bên trong bảo châu không giống như bình thường.
Suy nghĩ đầu tiên của hắn chính là luyện chế nó thành pháp bảo hộ thân, một khi gặp phải tử kiếp trời giáng, trực tiếp chui vào bên trong lánh nạn, cho dù có bị Hóa Thần Thiên Quân công kích cũng có thể chống đỡ được.
Tiếp theo chính là có thể luyện chế nó thành pháp bảo động thiên, dọn nơi bế quan vào bên trong, sau này có chuyển nhà nữa thì sẽ tiện hơn rất nhiều.
Tương lai động thiên dần dần mở rộng, đạt đến diện tích trăm dặm ngàn dặm vạn dặm, có thể khai tông lập phái bên trong, thậm chí kiến tạo nó thành một thế giới riêng biệt.
Suy nghĩ của Chu Dịch bay xa, đang mơ tưởng trở thành chủ nhân của một thế giới, kết quả phân hồn bên trong bảo châu từ từ vặn vẹo rồi phân tán, một lát sau hồn phi phách tán hóa thành hư vô.
“Bên trong bảo châu không thể chứa đựng vật sống, hay là vì có lý do nào khác?”
“Bần đạo cứ ngỡ là đơn giản, nếu như chuyện sáng lập động thiên dễ dàng như vậy, vậy thì thuật pháp hiến tế nên đổi tên thành thuật pháp khai thiên! Nhưng cũng không phải là không có cách giải quyết, ví dụ như túi ngự thú không giống như túi trữ vật, túi ngự thú còn có lối đi thông với thế giới bên ngoài.”
“Có lẽ nếu như phá vỡ vách ngăn của bảo châu, hòa thành một thể thống nhất với thế giới bên ngoài, thì có thể chứa đựng được những vật còn sống chăng?”
Chu Dịch nghĩ là làm liền, thi triển bí thuật phân hồn thêm một lần nữa, phân hồn thi triển độn pháp mang theo Phân Kiếm Quang, kết quả bị ngăn cản ngay bên ngoài bảo châu.
“Vậy là chỉ có thần hồn mới tiến vào được!”
Phân hồn chui vào bên trong bảo châu, bay đến vị trí vừa rồi mới khắc cấm chế, biến thành hình dáng của máy khoan điện bắt đầu xoay tròn khoét lỗ.
Chu Dịch ước lượng thời gian, trước khi phân hồn tan biến, thi triển độn thuật bay ra khỏi không gian của bảo châu, một lần nữa dung nhập vào trong thần hồn, lập tức nhận thấy được một sự mệt mỏi vô cùng nhỏ bé.
“Tốc độ khoan thủng vách ngăn có chút chậm, nhưng mà thứ mà bần đạo dư thừa nhất chính là thời gian!”
Sau khi bảo châu bị sứt mẻ, có thể hay không mất đi Tịch Diệt thuộc tính kiên cố không phá vỡ nổi, Chu Dịch cũng không quan tâm lắm, nếu thật sự không thể luyện thành pháp bảo thì nó cũng chỉ là một quả cầu pha lê mà thôi.
……
Ngọn núi này vốn dĩ không có tên, bắt đầu từ hôm nay nó đã có tên là Côn Luân.
Chu Dịch khôi phục lại nếp sống tu hành hằng ngày, ngoài việc tiêu tốn pháp lực, tuổi thọ như thường lệ ra, thì còn thêm cả hồn lực.
“Nghĩ tới nghĩ lui, bần đạo có nhìn thế nào thì cũng thấy giống như một cái bình máu bình mana vậy?”
Trên con đường tu hành đọc nhiều tác phẩm Phật Đạo, lĩnh ngộ kinh nghĩa Tiên Hiền, những truyền thừa điển tịch lấy được từ Phật môn năm xưa, khi sống ở Tây Hải mười sáu năm thì đã sửa sang rồi ghi chép tất cả vào đạo tạng.
“Mạt Pháp đã được hơn năm trăm năm, cho dù đám cao tăng đã cố hết sức để lưu trữ, sau nhiều đời thì cũng đã thất lạc rồi mất tích, rất nhiều bí pháp Phật môn đã không còn nguyên vẹn, may mắn mà mấy môn công pháp trấn tông vẫn còn hoàn chỉnh.”
Trong số này có một môn công pháp có tên là Niết Bàn kinh!
Phật môn chuyên về thần hồn chi đạo, khác với Quỷ Vương tông tinh thông quỷ tu, phân hồn, Phật môn đặc biệt am hiểu ngưng luyện hồn phách, đạt tới cực hạn chính là dùng hư hóa thật luyện thành hạt xá lợi.
Niết Bàn kinh chính là công pháp ngưng hồn tuyệt đỉnh của Phật môn, hiệu quả của nó không những hơn xa truyền thừa luyện đan của Đan Đỉnh Tông, mà khi tu đến đại thành thì sẽ đạt được hai loại bí thuật diệu dụng, đó là:
Tịch Diệt, Niết Bàn.
Khi thi triển bí thuật Tịch Diệt, thần hồn sẽ tịch mịch như chết rồi, cho dù Nguyên Anh lão tổ có đứng đối diện cũng không thể phát hiện ra.
Bí thuật Niết Bàn thì lại liên quan đến luân hồi chi đạo, thông qua di vật của tiền nhân, thi pháp tìm kiếm thân thể sau khi chuyển thế đầu thai.
“Trên đời này chẳng lẽ thực sự có luân hồi hay sao? Trong tất cả kinh Phật đều có nhắc đến, có lẽ chuyện này không phải là tin đồn vô căn cứ! Luân hồi là chuyện lớn, không cần phải vội vã thăm dò, đợi đến khi bần đạo tu hành Niết Bàn kinh đến đại thành, thử tìm kiếm cố nhân thì sẽ biết chuyện này là thật hay giả.”
Chu Dịch luyện Bí Lục Tinh Thần bên trong cơ thể, còn bên ngoài thì tu luyện Tử Dương kinh Thượng Cổ, thần hồn chi đạo lại là bí truyền của Phật môn .
“Tinh, khí, thần đều tu hành công pháp tinh khí thần đứng đầu của hai giáo Phật Đạo, rồi còn có được pháp bảo trấn tông, thời đại Mạt Pháp này đúng là đại cơ duyên của bần đạo!”
Thời gian trôi mau.
Ngày đêm luân phiên, xuân thu luân chuyển.
Bế quan qua nhiều năm tháng, mới đó mà đã trăm năm.
Hôm nay.
Chung quanh Xà Bàn sơn trời giáng dị tượng, ban ngày ban mặt xuất hiện sao sáng đầy trời, vô số tinh quang giáng xuống.
Đạo quan trên Côn Luân sơn.
Sức mạnh của sao trời liên tục tôi luyện thân hình Chu Dịch, ngũ tạng lục phủ kinh mạch cơ bắp đều phát ra ánh sáng sao lấp lánh, cuối cùng ngưng tụ thành ấn ký hình thoi giữa trán.
Tu hành hơn năm trăm năm, rốt cuộc cũng đã luyện thành pháp thể tinh thần.
“Uy lực của pháp thuật tăng lên về diện rộng, trong quá trình đấu pháp có thể ngưng tụ thành pháp y tinh quang hộ thể, lại có thể lôi kéo sức mạnh của sao trời để khôi phục pháp lực…… Đáng tiếc, trên đời này còn có ai có thể đấu pháp cùng bần đạo một trận nữa chứ?”
Ánh mắt Chu Dịch lạnh lùng, không buồn không vui.