Ta Trường Sinh Bất Tử Ở Tu Tiên Giới (Bản Dịch Full)

Chương 295 - Chương 295 - Những Năm Cuối Vương Triều(1)

Chương 295 - Những năm cuối vương triều(1)
Chương 295 - Những năm cuối vương triều(1)

Trăm năm đọc rồi lĩnh ngộ điển tịch Phật môn, tâm hồn càng thêm tĩnh lặng không gợn sóng, còn chẳng đi ăn mừng thêm lần nào nữa.

Tâm cảnh như vậy mới thích hợp để tu hành Niết Bàn kinh, thần hồn tăng lên không chỉ năm phần, tương ứng, tốc độ phá vỡ vách ngăn của bảo châu tăng lên đáng kể.

“Tám mươi đến một trăm năm nữa, bần đạo có thể luyện thành động phủ di động, không cần phải nhốt mình ở nơi hoang vu sơn dã nữa rồi!”

“Không biết nhà ở kinh thành có còn đó hay không nữa, đến lúc đó có thể dọn về đó ở……”

Đông đi xuân lại tới.

Trên Xà Bàn sơn tuyết trắng xóa, chưa có dấu hiệu tan chảy.

Mấy ngàn trai tráng bị binh lính thúc dục, tìm kiếm từng ngọn núi, xem thử có dấu hiệu của điềm lành hay không.

Chu Khang mang giày rơm, bước thấp bước cao đạp lên trên nền tuyết, cầm cái gậy gỗ quét tới quét lui nghiêm túc tìm kiếm.

Nếu như không thể tìm được điềm lành để trình báo, chắc có lẽ là sẽ bị chết vì lạnh ở trong núi, Chu gia có thể sẽ tuyệt hậu.

“Đồng ruộng trong nhà đã bị Tôn lão gia chiếm đoạt, đời này của chúng ta chưa tuyệt hậu, thì đời sau cũng sẽ tuyệt hậu! Có làm thế nào thì đều là tuyệt hậu, hà tất gì phải chịu cái tội tình này chứ, chi bằng dứt khoát dành lấy con đường sống……”

Đây chỉ là suy nghĩ trong lòng hắn mà thôi, Chu Khang liếc mắt nhìn binh lính dưới chân núi, và đám trai tráng mưu toan chạy trốn bị giết chết kia, chỉ có thể lặng lẽ mắng một câu từ trong lòng.

“Cẩu hoàng đế!”

Gió lạnh gào thét, quần áo đơn bạc.

Chu Khang lạnh đến mức sắc mặt chuyển thành màu tím, chống cây gậy gỗ thở hổn hển, bốc hai nắm tuyết ăn cho đỡ đói, tiếp tục bước đi một cách máy móc.

Có lẽ là do đói bụng lâu ngày, trước mắt xuất hiện ánh sáng mơ hồ, rồi sau đó trời đất quay cuồng như rơi vào trong mộng, dường như dẫm phải một thứ đồ mềm mại như bông.

“A nha!”

Một tiếng kêu đau của con nít vang lên, Chu Khang rồi cảm thấy bản thân hắn như đang bay lên, đầu chốc xuống dưới chân dốc ngược lên trời.

Chu Khang dùng sức lắc đầu, xua tan cảm giác choáng váng khôi phục lại thần trí, mở mắt nhìn thấy một cây củ cải trắng cao đến ba thước.

Trên mặt của cây củ cải trắng có một dấu chân bằng bùn đất, đang nhe răng trợn mắt, tức giận rào rạt giơ cái cái cuốc múa may.

“Đồng nhi, chớ có hồ nháo.”

Một giọng nói ôn hòa như gió xuân vang lên, xích huyết đằng đang trói hai chân nới lỏng ra, hắn đột nhiên rơi xuống đất.

Chu Khang nhìn theo hướng phát ra âm thanh, phát hiện cách đó không xa, dưới một đình hóng gió, có một đạo nhân mặc thanh bào đang ngồi, tay cầm cuốn Đạo kinh cười rạng rỡ tiếp đón.

“Bần đạo Huyền Dịch, cư sĩ là người phương nào?”

“Ta đến từ dưới núi, tên là Chu Khang.”

Chu Khang hoàn hồn lại sau cơn mơ hồ, nhìn thấy dáng vẻ của nhóc con Linh Sâm, cho rằng gặp phải yêu quái, dứt khoát nói: “Ta đứng thứ tám trong tộc, trong nhà không có tiền không có đất, cũng không có vợ.”

“Bình thường ăn cơm thừa canh cặn, ở trong chuồng bò, cả người thối hoắc không thể ăn……”

“Bần đạo cũng không muốn ăn thịt người.”

Chu Dịch bấm tay một chút, pháp lực đảo qua thân thể Chu Khang, những vết thương bênh tật trên người hắn khỏi hẳn.

“Nơi này là Côn Luân sơn, rất ít khi có người ngoài tới đây, ngươi có thể ở lại đây một thời gian, cũng có thể lựa chọn rời đi ngay lập tức.”

Tần Chính đã tu hành một năm ở Côn Luân sơn, vừa ra ngoài thì đã khiến cho trời long đất lỡ, vì để hoàn thành lời hứa vinh danh Huyền Tiêu mà đã cũng tạo thành nghiệp chướng không nhỏ, cho nên Chu Dịch không hề có hứng thú với chuyện điểm hóa phàm nhân.

“Côn Luân?”

Chu Khang ngẩn ngơ, lẩm bẩm nói: “Trên đời thật sự có Côn Luân sơn sao, không phải là chuyện mà tiên sinh kể chuyện tự bịa đặt ra sao?”

Chu Dịch tiếp đón Chu Khang ngồi xuống, cười nói: “Cư sĩ có thể kể thử một chút, bọn họ đã nói về Côn Luân như thế nào không?”

“Tiên sinh kể chuyện nói……”

Chu Khang đang muốn nói chuyện, bụng sôi ục ục, thanh như sấm rền.

“Lại là bần đạo không đúng rồi, vừa ăn vừa kể vậy.”

Chu Dịch vẫy vẫy tay, trên bàn đá xuất hiện đầy thức ăn, đều là mỹ vị khó kiếm trên đời.

“Đa tạ đạo trưởng, đa tạ tiên nhân!”

Chu Khang sớm đã bụng đói kêu vang, bất chấp sự kính sợ tiên nhân, vùi đầu ăn uống một phen lấp đầy dạ dày, nói: “Những gì mà tiên sinh kể chuyện kể đều là những chuyện xưa, phần lớn đều là học nghệ từ Côn Luân sơn……”

Bởi vì trong nhà không có đồng ruộng, vào thời điểm ngày mùa, Chu Khang có thể ăn được bữa cơm no, còn lúc nông nhàn thì đến đi huyện thành làm công.…

Vào những lúc không tìm được việc, thì ngồi xổm bên ngoài khách điếm tửu lầu xin cơm, nghe được không ít thoại bản chuyện xưa.

“Côn Luân sơn lại trở thành nơi bắt đầu của nhân vật chính trong thoại bản sao.”

Chu Dịch nghe thấy thú vị, lại hỏi: “Bần đạo bế quan lâu ngày, không biết bây giờ là niên đại nào rồi?”

“Hiện tại là năm Vĩnh Duyên thứ mười hai.”

Chu Khang buông bát cơm xuống, bịch một cái quỳ trên mặt đất, khẩn cầu nói: “Tiên nhân, ta có thể trú ngụ ở đây được không, bưng trà đổ nước cày ruộng trồng trọt đều có thể làm, chỉ cần có miếng cơm ăn là được!”

“Ngươi chỉ có thể ở lại đây nhiều nhất là một năm.”

Chu Dịch nói: “Sau khi rời khỏi đây bần đạo sẽ cho ngươi chút vàng bạc, đi ra ngoài không cần lo lắng chuyện ăn uống.”

Chu Khang lắc đầu nói: “Ta nào dám lấy, người ở thôn bên cạnh đào được vàng dưới đất, ngày hôm sau đã bị sơn tặc giết cả nhà!”

Chu Dịch nhíu mày: “Bây giờ bên ngoài rất loạn sao?”

“Triều đình nói thiên hạ an thái bình, nhưng mà ta nghe nói có rất nhiều địa phương binh biến, cuộc sống ở nơi nào đều không dễ dàng gì.”

Chu Khang là bá tánh tầng chót chân chính, không biết nửa chữ bẻ đôi, suy nghĩ, đánh giá về triều đình hoặc là hoàng đế chỉ là cuộc sống tốt lành hoặc là cực khổ mà thôi.

Còn cụ thể thì hoàng đế hoặc là triều đình đã gây ra những chuyện xấu gì thì cũng không biết rõ lắm, người duy nhất có thể tiếp xúc được chính là đám tham quan ô lại.

Bình Luận (1)
Comment
darkstalker8x2 6
darkstalker8x2
Reader
3 Tháng Trước
Truyện nd rất hay nhưng lối hành văn của tác giả làm người đọc khó theo dõi, nhưng đoạn đối thoại dài giữa các nhân vật thì ko biết ai đang nói ai đang nghe luôn, những đoạn chuyển diễn biến tình tiết thì toàn bị ăn mất phần đâu, làm ngta ko bắt kịp nội đúng tác giả đg muốn truyền đạt ở đây là gì, còn phần dịch thì hẳn là dịch giả dùng AI để dịch luôn, lủng củng vcl, đọc mà rối hết cả não.
Trả lời
| 0