Bạch Thế Ngọc căng thẳng hết cả người đồng ý, vẫn cứ cảm thấy bản thân mình bị người ta nhìn thấu rồi, trong đáy lòng chột dạ xoa tay dậm chân.
Hai mắt Dương Lực trợn tròn, ánh mắt nhìn Bạch Thế Ngọc dường như có chút thù hận, như thiếu nó rất nhiều tiền không bằng.
Bạch Thế Ngọc né tránh ánh mắt kỳ lạ của Chu Dịch, nói: “Nhóc con kia, ta giúp ngươi làm việc có gì không đúng hả?”
“Rõ ràng là ta trước tới!”
Trong tiếng nói chuyện của Dương Lực mang theo tiếng nức nở, vừa mới nghe thấy có thể tới tửu quán mỗi ngày, mừng đến nổi sắp hoan hô nhảy nhót, một đứa con nít bán báo ở ngoài lại có thêm một công việc ổn định, sau này có thể bán đậu phộng để phụ thêm tiền cho gia đình.
Ngành dệt máy ngày càng phát triển, nhu cầu về bông, vải lanh và len ngày càng tăng chắc chắn khiến vô số người dân mất đất.
Để có cái ăn, những người nông dân bơ vơ phải làm việc trong các xưởng thủ công trong thành, nếu không họ không chỉ chết đói mà còn vi phạm luật lệ của triều đình.
Triều đình ổn định địa phương và cung ứng đủ sức lao động trong công xưởng, áp đặt quy định trong pháp luật, lưu dân là người có tội, nếu họ không có việc làm ổn định trong một tháng, họ sẽ bị sai dịch bắt đưa đến mỏ để đào than.
Thu nhập ở công xưởng rất thấp và tỷ lệ thất nghiệp cực cao khiến mọi công việc có thể kiếm được đồng tiền đều trở nên vô cùng quý giá!
Bạch Thế Ngọc bừng tỉnh, trong mắt hiện lên sự đồng tình và cảm giác có lỗi, nói: “Yên tâm, ta chỉ là tiểu nhị, không phải là tạp dịch, đống vỏ đậu phộng kia thì đều phải nhờ ngươi dọn dẹp sạch sẽ.”
“Thật sao?”
Dương Lực kinh ngạc hô ra tiếng, vỗ ngực bảo đảm nói: “Ta chắc chắn sẽ dọn dẹp sạch sẽ, mấy năm trước lau dọn máy móc ở xưởng vải của Vương thị, ta làm việc rất cần mẫn, sạch sẽ.”
Bạch Thế Ngọc cười nói: “Mùi vị của đậu phộng nướng thì đều tương tự như nhau, ta dạy cho ngươi bí quyết làm đậu thì là.”
“Cảm ơn Bạch đại ca!”
Dương Lực không ngừng khom người cảm tạ, nghe thấy có người muốn mua đậu phộng, vội vàng bưng mâm lớn chạy đến.
Bạch Thế Ngọc chà xát hai tay, kiếm cớ nói chuyện, nói: “Chưởng quầy, sau này ta sẽ làm tiểu nhị ở đây, không biết tiền công và ăn ở thì tính như thế nào?”
“Hậu viện có mấy gian nhà, ngoài phòng ngủ chính ra thì tùy ngươi chọn.”
Chu Dịch nói: “Còn về phần tiền công, bây giờ thì mỗi tháng hai lượng bạc, làm tốt thì tăng tiền lương, cuối năm có tiền thưởng.”
Nếu như Bạch Thế Ngọc đã giả làm người nghèo chạy đến đây, Chu Dịch sẽ không cố ý bóc lớp ngụy trang của hắn ra, thay vào đó sẽ khiến cho hắn làm việc chăm chỉ.
Trước khi đến đây, Bạch Thế Ngọc đã có sự chuẩn bị, bắt chước cách nói chuyện của tiểu nhị, nói: “Chưởng quầy yên tâm, ta nhất định sẽ khiến cho khách quan vừa lòng, vậy bây giờ ta sẽ đi làm việc nhé?”
Chu Dịch hơi gật đầu, còn nói thêm.
“Đi thay một bộ đồ sạch sẽ trước đi!”
……
Ban đêm.
Nhóm khách hàng cuối cùng rời khỏi đó.
Dương Lực quét rác, Bạch Thế Ngọc sắp xếp bàn ghế, Chu Dịch nhàn nhã xem thoại bản.
“Chưởng quầy, Bạch đại ca, ngày mai gặp.”
Dương Lực làm xong công việc, vui vẻ phất tay từ biệt, đầy sức sống như thể không có bất kỳ sự mệt mỏi nào.
Có lẽ mấy trăm năm sau, Dương Lực sẽ trở thành một ví dụ sống của lịch sử, được dùng để minh chứng chuyện công xưởng bóc lột dân chúng hết mức, tất nhiên sự thật chính là như vậy. Nhưng bây giờ Dương Lực không có được nhận thức này, chỉ có thể chịu đựng khi đối mặt với áp bức, mỗi ngày sẽ vui vẻ vì kiếm thêm được vài đồng tiền!
Bạch Thế Ngọc thu dọn xong bàn ghế, đóng cửa sổ, nói: “Chưởng quầy, mệt mỏi cả một ngày rồi,ta đi ngủ trước đây.”
Võ đạo tu hành đến mức độ tinh thâm, chỉ làm công việc của một tiểu nhị thì chắc chắn là không mệt nhọc, nhưng mà hắn luôn cảm thấy Tôn chưởng quầy đang lặng lẽ quan sát hắn, hai vai run run, sau lưng lạnh buốt.
Chu Dịch khép thoại bản lại, cười nói: “Hôm nay là ngày tốt, chi bằng cùng đến câu lan viện nghe khúc?”
Bạch Thế Ngọc nghi ngờ nói: “Hôm nay là ngày gì?”
“Sinh nhật hai mươi tuổi .”
Năm nay Chu Dịch vừa đúng một ngàn bảy trăm tuổi, lại được gặp lại cố nhân, nên phải ăn mừng một phen.
Sắc mặt Bạch Thế Ngọc ửng đỏ, nói: “Ta chưa từng đến câu lan viện……”
Chu Dịch thuận miệng hỏi: “Thanh Thanh cô nương, hoa khôi của Mãn Nguyệt Cát có đẹp không?”
“Quá gầy, không thể sánh được với Diệu Ngọc của Xuân Phong Lâu…… Khụ khụ.”
Bạch Thế Ngọc ho khan vài tiếng che giấu sự xấu hổ, vội vàng giải thích nói: “Đều chỉ là lời đồn, tin vỉa hè mà thôi!”
Chu Dịch cũng không vạch trần, cười nói.
“Vậy thì phải đến xem thử, coi thử lời đồn là thật hay giả!”
Ước chừng nửa canh giờ sau.
Xuân Phong Lâu.
Chu Dịch đứng ngay cửa tặc lưỡi ngạc nhiên, gần hai trăm năm không đến đây, ấy vậy mà lại có thay đổi lớn như vậy.
Các cô nương ăn mặc phục sức kỳ lạ, hình dáng rất mới mẻ độc đáo, có món làm bằng lụa, da, có thêm đôi tai mèo, còn có cả đuôi hồ ly, õng ẹo tạo dáng với những khách qua đường, hoàn toàn không ăn nhập với trang phục kín đáo bên ngoài.
“Này thật đúng là……”
Chu Dịch chưa bao giờ nghĩ rằng, chỉ cần nhẹ nhàng đẩy bánh xe lịch sử một cái, thì một cảnh tượng hỗn loạn và hỗn tạp như vậy lại xuất hiện.
Bạch Thế Ngọc nói: “Nghe nói những loại trang phục này, xuất phát từ bàn tay của đám văn nhân, cứ cách một thời gian thì Xuân Phong Lâu còn có hoạt động bầu chọn kiểu trang phục mới, đó mới đúng là…… Chập chập!”
“Người đọc sách mà đã bỏ công bỏ sức ra, thì người bình thường không thể bì được đâu!”
Chu Dịch xuất quan một năm, cũng đã nghe được không ít lời đồn từ tửu quán.
Sự thay đổi của thời đại đang diễn ra một cách mạnh mẽ, và những học giả cổ hủ vẫn luôn tôn sùng Tứ Thư Ngũ Kinh, cảm nhận rõ ràng rằng những gì họ học được đều vô ích và đang bị thời đại bỏ rơi.
Không thể tìm được câu trả lời từ trong sách vở khuôn mẫu của Tiên Hiền, những người này chỉ có thể tự động thay đổi, thăm dò trong mông lung, trong số này không thể thiếu được phái cấp tiến, một số tư tưởng của họ thậm chí còn dữ dội hơn so với những gia tộc mới nổi lên.