Ta Trường Sinh Bất Tử Ở Tu Tiên Giới (Bản Dịch Full)

Chương 307 - Chương 307 - Trưởng Lão Thần Quốc (2)

Chương 307 - Trưởng lão Thần quốc (2)
Chương 307 - Trưởng lão Thần quốc (2)

Kim Thành nói: “Hữu Gian tửu quán ở Ninh Đức phường, trong năm nay, có không ít nhân vật quan trọng của các thế gia thường đến tụ họp, ngươi nghĩ cách trà trộn vào đó làm tiểu nhị, dần dần lấy được lòng tin của những người đó.”

Bạch Thế Ngọc nhíu mày, nói: “Tại sao lại chọn ta?”

“Sao những người kia có thể nhìn trúng một người bình thường được chứ, Bạch gia đã từng là Hậu tộc tôn quý, gia thế hiển hách, đủ để lọt vào mắt bọn họ.”

Kim Thành giải thích nói: “Huống hồ gì Bạch công tử còn tinh thông võ đạo, lại còn biết nhìn đồ cổ, nhất định có thể trở thành bạn vong niên với đám tài chủ kia.”

Bạch Thế Ngọc suy tư rồi lắc đầu cự tuyệt, nói: “Việc này quá nguy hiểm, cứ coi như ta chưa từng nghe thấy.”

Nói xong thì thân hình lóe lên, biến mất trong bầu trời đêm.

Nơi góc tường âm u xuất hiện một bóng người, mặc trên người trường bào đen nhánh, đầu đội mũ choàng màu đen, khom người thi lễ nói.

“Trưởng lão, Bạch Thế Ngọc là sự lựa chọn thích hợp nhất, hoàn toàn có thể sử dụng thân phận để uy hiếp hắn.”

“Dưa hái xanh không ngọt, hơn nữa ngươi yên tâm, hắn nhất định sẽ đến tửu quán.”

Kim Thành cười nói: “Khi tín đồ ở Giang Nam điều tra Bạch Thế Ngọc,còn bất ngờ phát hiện thân phận thứ hai mà hắn che giấu, đường chủ Xích Minh Tiên Kinh!”

Bóng đen kinh ngạc nói: “Công tử thế gia lại gia nhập Xích Minh, tại sao hắn lại làm như vậy?”

“Năm đó cơ nghiệp của Bạch gia bị tấn công bởi công nghiệp máy móc, gần như là táng gia bại sản, bất đắc dĩ phải rời khỏi kinh thành trở về đất tổ ở Giang Nam, từ thế gia ngàn năm mà lụi bại trở thành phú thương địa phương.”

Kim Thành nói: “Có lẽ là xuất phát từ ý muốn trả thù máy móc, cho nên gia nhập Xích Minh.”

Bóng đen kia trầm giọng hỏi: “Trưởng lão, nếu Bạch Thế Ngọc có được bản vẽ máy móc, rồi bán nó cho chúng ta, người thật sự sẽ mang nó về Thần quốc sao?”

Kim Thành nghi hoặc nói: “Tại sao lại không chứ?”

Trong giọng nói của bóng đen kia có chứa sự lo lắng, nói: “Hai giáo Phật Đạo bị ảnh hưởng bởi máy móc, bắt đầu coi trọng kinh nghĩa, coi nhẹ tiên phật. Máy móc xuất hiện ở Thần quốc, có thể làm lung lay tín ngưỡng của bá tánh đối với Kim Thần hay không?”

“Đương nhiên là có, bá tánh thậm chí sẽ nghi ngờ sự tồn tại của thần!”

Kim Thành thở dài nói: “Năm đó liên minh giữa các nước là cơ hội cuối cùng, kết quả Đại Chu không những không bị huỷ diệt, ngược lại càng thêm hưng thịnh cường đại, ngươi nên biết rằng không thể cấm cản được máy móc, chúng ta chỉ có thể tiếp nhận nó.”

Bóng đen nói: “Có thể phong tỏa biên cảnh Thần quốc, cấm bất kỳ máy móc sản xuất nào được nhập cảnh, rồi ghi chép máy móc vào trong giáo lí, chú thích rõ ràng đó là sự báng bổ Kim Thần!”

“Làm như vậy sẽ chỉ khiến cho Thần quốc đi vào con đường diệt vong.”

Kim Thành nghiêm nghị nói: “Ngươi phải luôn nhớ rằng, Thần quốc muốn tồn tại lâu dài, nhất định phải làm cho cuộc sống của tín đồ trở nên tốt đẹp hơn. Nếu làm được như vậy, thì cho dù tín đồ biết rằng Kim Thần không tồn tại, cũng sẽ tin tưởng từ đáy lòng!”

“Xét đến cùng thì vẫn là ích lợi vĩnh hằng, tổ tiên của Thần quốc lựa chọn thờ phụng Kim Thần, là vì sự an toàn mà không phải là vì giáo lí!”

Bóng đen kia trầm mặc một lúc lâu, khom người thi lễ.

“Thuộc hạ sẽ dùng thanh kiếm trong tay, lấy được bản vẽ máy móc cho Thần quốc!”

……

Mấy ngày sau.

Buổi trưa.

Mặt trời chói chang, ngày hè nóng bức khó chịu.

Bên trong tửu quán có đặt một khối băng, không khí trở nên mát mẻ thoải mái.

Rất nhiều khách hàng bình thường tiếc tiền không dám tới, thì nay cũng mua một bầu rượu từ từ nhấm nháp.

Đứa nhỏ bán báo tên Dương Lực kia cũng đã quen thuộc với Chu Dịch, sau khi nhận được sự cho phép thì mang một mâm đậu phộng rang, tránh xa những khách hàng mang đồng hồ quả quýt, khom người thi lễ với những khách hàng bình thường.

“Tiên sinh, mua đậu phộng không? Đậu phộng mới rang, ba văn tiền một cân.”

Tửu quán cũng có chưa đến mười cái bàn, di vòng một đã bán được hơn nửa mâm, đứa nhỏ phát báo lấy ra năm văn tiền từ đống tiền kiếm được đặt lên trên quầy.

Chu Dịch cũng không khách khí, nhận lấy số tiền rồi nói: “Ngươi nên bán mười văn tiền.”

Dương Lực lắc đầu nói: “Như vậy lời quá nhiều.”

“Thú vị.”

Chu Dịch nhắc nhở nói: “Nhớ rõ mỗi ngày trước khi quán đóng cửa, ừ, quy định vào giờ Tuất, đến đây để quét dọn vỏ đậu phộng.”

Dương Lực liên tục gật đầu, biết Chu Dịch không thích người ta quỳ xuống, khom người nói: “Chưởng quầy yên tâm, ta nhất định sẽ quét tước sạch sẽ!”

Lúc này.

Một giọng nói truyền đến.

“Chưởng quầy không có tiểu nhị quét dọn sao? Ngài xem ta có được không?”

Chu Dịch quay đầu lại nhìn, là một người thanh niên mặt như quan ngọc, dáng vẻ tuấn tú.

Cho dù trên mặt có bôi đầy than đen, rồi một thân quần áo vải gai, cố gắng khom lưng cuối đầu, cũng không giấu diếm được khí chất của một công tử.

“Ngươi họ gì?”

“Họ Bạch, chữ Bạch trong từ Lê Hoa Bạch!”

Bạch Thế Ngọc đã mất nhiều ngày để xây dựng một thân phận giả, lời nói đến bên miệng, không biết tại sao lại thay đổi.

“Trên đời này, lại có người giống nhau đến vậy sao!”

Chu Dịch ngẩn ngơ hồi lâu, theo bản năng thi triển Niết Bàn bí thuật, rồi lại lắc đầu xua tan pháp lực.

Thế đạo hiện giờ vô cùng hỗn loạn.

Lão quái vật còn sót lại của Tu Tiên giới đến đây mở tửu quán, Tầng lớp quý tộc cũ của thời đại trước hoài niệm quá khứ, lang băm trên phố nhảy nhót múa may để chữa bệnh, thầy lang thì ra sức quảng bá tân dược, tiếng bánh xe bằng sắt thép chuyển động phát ra tiếng leng keng, xe lửa phát ra những âm thanh chói tai.

Bất kể là luân hồi chuyển thế, hay là người giống người.

Khi được gặp nhau trong một thế giới kỳ lạ như vậy, thì cũng không tệ!

Cố nhân đã lâu không gặp, khi trở về vẫn là một thiếu niên.

Chu Dịch bấm tay tính toán, lão Bạch đã qua đời một ngàn sáu trăm ba mươi năm, đến ngay cả mộ phần cũng không còn ở kinh thành nữa.

“Vậy thì ngươi đến làm tiểu nhị đi!”

“Ây, đa tạ chưởng quầy đã thu nhận.”

Bình Luận (1)
Comment
darkstalker8x2 6
darkstalker8x2
Reader
3 Tháng Trước
Truyện nd rất hay nhưng lối hành văn của tác giả làm người đọc khó theo dõi, nhưng đoạn đối thoại dài giữa các nhân vật thì ko biết ai đang nói ai đang nghe luôn, những đoạn chuyển diễn biến tình tiết thì toàn bị ăn mất phần đâu, làm ngta ko bắt kịp nội đúng tác giả đg muốn truyền đạt ở đây là gì, còn phần dịch thì hẳn là dịch giả dùng AI để dịch luôn, lủng củng vcl, đọc mà rối hết cả não.
Trả lời
| 0