Ta Trường Sinh Bất Tử Ở Tu Tiên Giới (Bản Dịch Full)

Chương 306 - Chương 306 - Trưởng Lão Thần Quốc

Chương 306 - Trưởng lão Thần quốc
Chương 306 - Trưởng lão Thần quốc

Tiên Thần mấy trăm năm rồi không hiện thế, rồi lại nếm được lợi ích khổng lồ từ máy móc và thương nghiệp, đạo môn muốn dựa vào âm dương ngũ hành giải thích vạn vật trong thiên địa, giải thích sự hợp lý của máy móc, trước mắt thì có thể th hiệu quả không tồi.

Loại giải thích này khiến cho những gia tộc mới có thể có được chỗ đứng, dù sao thì tư tưởng của con người đã bị hai giáo Phật Đạo, tứ thư ngũ kinh thống trị vô số năm.

Đám tài chủ cũng chỉ có thể miễn cưỡng chấp nhận, Tự an ủi mình, những gì mình học được không bị thời đại vứt bỏ!

……

Thị Tuần tư.

Một cơ quan do triều đình thành lập chưa đến năm mươi năm, phụ trách tuần tra ban ngày bên trong thành, giữ trật tự.

Một cơ quan mới hình thành, tất nhiên là vì nhu cầu cấp thiết của tình hình, nếu triều đình tự chủ trương trong việc thành lập Thị Tuần tư, thì Binh Mã tư cùng Kinh Nha cũng có thể nghiền nát nó thành tro.

Chu thái tổ đã thành công trong việc phổ cập máy móc, thương nghiệp phát triển chưa từng có, người tứ xứ càng ngày càng nhiều.

Người nhiều thì đương nhiên sẽ có nhiều tội phạm, Binh Mã tư cùng Kinh Nha bận rộn làm không hết, quá nhiều việc, nên đã giao những vụ án nhỏ như là ăn trộm ăn cắp, đánh nhau ẩu đả vv cho Thị Tuần tư xử trí.

Nhà giam Thị Tuần tư thành Đông.

Sai dịch canh gác mệt mỏi cả một ngày, ngồi trên ghế ngủ gục.

Bạch Thế Ngọc phun một cọng dây thép từ trong miệng ra, thọc thọc vào ổ khóa, lạch cạch một tiếng, cửa mở ra.

Phạm nhân ở nhà giam bên cạnh nhìn mà trợn mắt há hốc mồm, chỉ khoá cửa rồi lại chỉ vào miệng mình, ra dấu ý là nếu như không mở cửa cho hắn thì hắn sẽ kêu lên.

Bạch Thế Ngọc làm lại trò cũ, giúp phạm nhân mở cửa lao ra.

Mặt phạm nhân kia lộ vẻ vui mừng, đang muốn lợi dụng bóng đêm chạy trốn, chỉ cảm thấy sau gáy đau nhức rồi ngất đi.

“Bạch gia mà ngươi cũng dám bắt nạt à!”

Khi nói chuyện xách theo cổ áo phạm nhân, rồi đặt hắn xuống đối diện với chỗ sai dịch đang ngồi, dưới chân thi triển khinh công bỏ trốn mất dạng.

Góc phía Nam thành Tây.

Bởi vì địa thế nằm ở chỗ trũng, hàng năm đều nằm ở cuối chiều gió, bên trong thành chìm trong lớp sương khói.

Những bức tường nhuốm màu tro đen dày đặc, những con phố chật hẹp đầy nước thải, ruồi muỗi vo ve khiến cho người ta cảm thấy khó chịu.

Những ngôi nhà bằng gạch được xây dựng liền kề, chật chội, dày đặc và đông đúc. Lịch sử xây dựng có thể bắt nguồn từ thời Chu thái tổ. Sau khi tất cả những người giàu có trong khu vực này đều chuyển ra ngoài, thành Nam đã hoàn toàn trở thành một khu ổ chuột, chưa đến hai phần trăm diện tích ở đây là nơi sinh sống của một nửa dân số kinh thành.

Ngự sử dâng tấu muốn xây dựng lại nơi này, nhưng lãnh đạo của Hộ Bộ nhiều lần lấy lý do là quốc khố trống rỗng để cự tuyệt.

Vì sao lúc dựng nước, hai bờ Nam Bắc là hai đầu chiến tuyến, Chu thái tổ vẫn có bạc để xây dựng nhà ở cho công nhân, vậy thì không biết.

Ban đêm.

Bạch Thế Ngọc đi xuyên màn đêm, né những con ma men nằm trong góc tường, khi đi ngang qua tửu quán thì nghe thấy tiếng vung quyền ồn ào.

Đám công nhân mệt mỏi, kiệt sức, không có thú vui nào khác, được phát lương thì tụ tập với nhau uống loại rượu mạnh giá rẻ, giải tỏa sự mệt mỏi về thể chất và tinh thần, rồi tìm một chỗ đánh một giấc để đi làm vào ngày hôm sau.

“Đinh số 98.”

Bạch Thế Ngọc ba dài một ngắn, gõ ba lần cửa, từ dưới đáy lòng không kìm chế được mà cảm thấy khinh thường, cũng chỉ có đám nhân tài bảo thủ ở Thần quốc mới sử dụng loại ám hiệu cổ xưa này thôi.

Kẽo kẹt!

Người mở cửa là một người đàn ông trung niên, mặc áo vải gai đen tuyền, tóc tai rối bù lôi thôi lếch thếch, chẳng khác gì đám công nhân say rượu kia cả, lạnh giọng hỏi.

“Ngươi tìm ai?”

Bạch Thế Ngọc đặt một tay lên trước ngực, giọng nói trang nghiêm nói: “Kim Thần tại thượng.”

Vẻ cảnh giác trong mắt người đàn ông kia biến mất, nhường lối cho Bạch Thế Ngọc đi vào, còn hắn thì lại đứng ở cửa canh gác.

Một sân viện rộng chừng bốn năm bộ, quần áo được phơi tứ tung ngang dọc, che kín phòng ốc bên trong.

Bạch Thế Ngọc bước vào cửa thì nhìn thấy một lão già mặc áo bào trắng, đang thành kính dâng hương quỳ lạy, trên bàn thờ là một bức tượng thần nửa người nửa chim, trên lưng là đôi hai cánh chim, vật cưỡi là một mãnh hổ đen nhánh.

Sau một lát.

Việc tế bái hằng ngày của lão giả kết thúc, đứng dậy hỏi: “Có mang đồ đến không?”

Bạch Thế Ngọc sờ sờ cổ tay áo, lấy ra một bánh răng bằng sắt to bằng bàn tay, cũng không biết làm sao mà qua mắt được sự tra xét của đám sai dịch.

“Đây là linh kiện máy móc mới nhất của Triệu thị, để trộm được nó ta đã bỏ ra không biết bao nhiêu công sức”

“Không hổ là thánh trộm, danh bất hư truyền!”

Lão giả cất bánh răng vào trong lòng ngực, rồi đưa cho hắn một túi tiền đồng vàng, nói: “Vẫn giá cũ, sau này có bao nhiêu mua bấy nhiêu.”

Bạch Thế Ngọc ước lượng trọng lượng, đang tính xoay người rời đi, chỉ nghe được lão giả âm thầm nói.

“Bạch gia có truyền thừa ngàn năm, ai ngờ được hậu nhân của họ lại là thánh trộm, nếu như để cho tổ tiên của Bạch gia biết được, có khi nào chết không nhắm mắt không?”

“Các ngươi điều tra ta sao?”

Bạch Thế Ngọc vận chuyển khí huyết trong đan điền, hai thanh chủy thủ có hoa văn kỳ dị trượt xuống từ cổ tay áo rơi vào trong tay, không hề có ý định che giấu sát ý gắt gao khóa chặt lão giả.

Đại Chu quản lý máy móc cực kỳ nghiêm ngặt, đừng nói là nguyên cả một bộ máy biến mất, mà đến ngay cả linh kiện bị hao mòn cũng phải báo với quan phủ, một khi thân phận của thánh trộm bị lộ ra ngoài, Bạch gia ắt gặp đại kiếp nạn diệt môn.

“Hợp tác sâu rộng, luôn phải biết cụ thể về nhau chứ.”

Lão giả tự giới thiệu nói: “Lão phu họ Kim tên Thành, là Tam trưởng lão của Thần quốc, cũng coi như không có tu vi võ đạo phòng thân, thành ý như vậy đã đủ chưa?”

Bạch Thế Ngọc thở phào nhẹ nhõm, trước đây cũng đã giao dịch với đám người Thần quốc mấy lần, nói chung thì cũng chưa bao giờ xảy ra bất trắc, dò hỏi: “Hợp tác sâu rộng là như thế nào?”

Bình Luận (1)
Comment
darkstalker8x2 6
darkstalker8x2
Reader
3 Tháng Trước
Truyện nd rất hay nhưng lối hành văn của tác giả làm người đọc khó theo dõi, nhưng đoạn đối thoại dài giữa các nhân vật thì ko biết ai đang nói ai đang nghe luôn, những đoạn chuyển diễn biến tình tiết thì toàn bị ăn mất phần đâu, làm ngta ko bắt kịp nội đúng tác giả đg muốn truyền đạt ở đây là gì, còn phần dịch thì hẳn là dịch giả dùng AI để dịch luôn, lủng củng vcl, đọc mà rối hết cả não.
Trả lời
| 0