Ta Trường Sinh Bất Tử Ở Tu Tiên Giới (Bản Dịch Full)

Chương 305 - Chương 305 - Tiểu Nhị Họ Bạch (2)

Chương 305 - Tiểu nhị họ Bạch (2)
Chương 305 - Tiểu nhị họ Bạch (2)

Trong mắt của Trần Thừa Nghiệp, thì hai thân phận này cũng chẳng là gì, Trần gia cũng có không ít chi nhánh thay tên đổi họ.

Mấu chốt là Tôn Ngộ lại trú ngụ ở chỗ cũ của tiên nhân tại Ninh Đức phường!

Đây đúng là lý do vì sao Trần Thừa Nghiệp đến tửu quán, Trần phủ nằm ở hướng thành Đông của Vĩnh Xương phường, giữ thân phận của mình nên cũng chưa từng đến những nơi trung đẳng như nơi này. Nhưng mà nghe người hầu trong phủ báo lại, có người vào trú ngụ ở chỗ cũ của tiên nhân, cố ý đến tửu quán thăm dò.

Trần Thừa Nghiệp nhìn Tôn chưởng quầy tiếp đón khách hàng, khẽ lắc đầu, thở dài một tiếng.

“Đáng tiếc không phải họ Chu.”

Thông qua người trong tộc họ Trần gia, hắn biết được rằng tổ tiên của hắn bắt đầu từ thời Thánh Hoàng Đại Càn, đã mấy lần ngộ tiên duyên.

Hiện giờ si mê sưu tầm sách cổ, vốn dĩ là xuất phát từ nguyên nhân sợ hãi cái chết, muốn theo đuổi trường sinh.

Mấy chục năm qua, Trần Thừa Nghiệp sưu tầm không ít điển tịch về thời Đại Càn, thông qua việc xâu chuỗi và suy đoán những manh mối, tự cho rằng hắn đã phát hiện ra chân tướng của lịch sử.

Thánh Hoàng Đại Càn lập quốc đăng cơ, đều là được sự trợ giúp của tiên nhân!

Kết luận này không hề khớp với những ghi chép trong sử sách hiện tại, không được nhà sử học công nhận, dù sao thì thứ mà Trần Thừa Nghiệp đọc là dã sử.

“Cái khổ của nhân sinh không gì hơn cầu mà không được.”

Ánh mắt Trần Thừa Nghiệp phức tạp, nói: “Có lẽ nơi tiên nhân trú ngụ kia, chẳng qua cũng chỉ là khi tổ tiên trèo tường ra ngoài đi chơi, gặp phải một đạo nhân biết kể chuyện xưa, trên đời này làm gì có tiên nhân chứ?”

Thời đại mới ầm ầm kéo đến trong âm thanh phát ra của máy móc, Trần Thừa Nghiệp đã không tin vào những truyền thuyết kỳ dị, dù sao thì đến ngay cả hai giáo Phật Đạo cũng đã bắt đầu thay đổi.

Tín ngưỡng của tín đồ chính là giáo lí, chứ không phải là thần tiên!

Chu Dịch không thể đoán được nổi lòng rối rắm của Trần Thừa Nghiệp, cũng sẽ không thi pháp thăm dò thần hồn người ta, biểu hiện như môt chưởng quầy tửu quán thật sự tiếp đón khách hàng.

“Chu tiên sinh tới, mời ngồi.”

“Hai bầu rượu mang đi? Khách quan chờ một lát!”

“Ông chủ Trương tạm thời mang theo đồ nhắm đến đây mấy ngày, rồi sẽ có đầu bếp.”

“……”

Mùi vị của Lê Hoa Bạch có thể nói là đứng đầu trong kinh thành, rượu ngon uống một lần thì không thể nào quên được, sáng tinh mơ đã bán được hai vò.

Chu Dịch bận rộn tiếp đón khách hàng, như con quay xoay tròn không ngừng, tiên khí xa lánh phàm trần trên người trở nên nhạt nhòa, lại càng giống một phàm nhân hơn.

Công việc lu bù, thời gian trôi nhanh như bay nhanh.

Buổi tối thì trở về Côn Luân động thiên tu hành, ở nhà cũ chỉ lưu lại một ảo ảnh, còn ban ngày bận rộn chiêu đãi khách hàng, bất tri bất giác tửu quán đã buôn bán được hơn nửa năm.

Đám người Trần Thừa Nghiệp, Lư Bác là thế gia có lịch sử ngàn năm có tiếng ở Vân Châu, bởi vì thường xuyên tới tửu quán ăn cơm, dần dần cũng thu hút không ít con cháu thế gia khác đến đây, cũng vì mùi vị độc nhất vô nhị của Lê Hoa Bạch, nên cũng dần dần trở thành nơi tụ họp của đám tài chủ.

Đám tài chủ đều ăn mặc tương tự như nhau, đầu chít khăn, áo dài, quải trượng, và thói quen mở đóng nắp đồng hồ quả quýt bằng vàng.

Chất liệu trang phục của họ đều là hàng làm thủ công thượng đẳng nhất, có hình thêu kí hiệu của gia tộc trên một chỗ không dễ nhìn ra của chiếc áo dài, quải trượng trông giống như gỗ nhưng thực chất là sắt đặc ruột, được khảm ngọc lục bảo có kích thước to bằng quả trứng chim bồ câu.

Đồng hồ quả quýt bằng vàng cũng không phải là sản phẩm của máy móc, kẻ nào dùng hàng sản xuất hàng loạt sẽ bị tẩy chay và coi thường. Chúng phải được làm thủ công bởi những người thợ thủ công!

Đừng nhìn vào vàng bạc châu báu đầy trên người, những người giàu có xưa nay không bao giờ nói về tiền bạc trong các cuộc tụ họp, vì quá quê mùa, mà chỉ so đo với nhau về tổ tông, truyền thừa

Ví như hai người xa lạ giàu có gặp nhau thì trước tiên phải luận bàn về tổ tiên của nhau, tổ tiên của ngươi là Quận Vương ba trăm năm trước, còn nhà ta là Thân Vương năm trăm năm trước, tức là nhà ta cao hơn ngươi một bậc!

Trong những cuộc hội họp của đám tài chủ, thì đều tuân thủ nguyên tắc cũ mới không gặp nhau, những gia tộc mới phất lên cũng không tới tửu quán này.

Hai nhóm người này gặp mặt thì sẽ cười nhạo lẫn nhau, một bên thì nói bên kia là đồ dế nhũi không có văn hóa, một bên thì nói bên kia là lão bất tử bước nửa chân vào quan tài.

Cũng vì lý do này mà tửu quán còn bị người ta chiếu tướng, cũng chẳng biết là sai dịch của Ninh Đức phường đã bị ai sai bảo, hùng hổ chạy đến kiểm tra sổ sách, nói là có người trình báo nộp thiếu tiền thuế.

Chu Dịch lấy vàng nén ra, ngay trước mặt sai dịch, nhẹ nhàng nắn bóp thành đồng tiền vàng tiêu chuẩn.

Dùng đầu ngón tay dùng thay cho dao khắc, khắc lên mặt của đồng tiền vàng, một lát sau đã khắc xong hình ảnh của mình lên đó.

Từ đấy về sau.

Sai dịch của Ninh Đức phường không còn đến tửu quán nữa, có đôi khi tan làm còn đến đó để uống rượu, mà đều mặc thường phục.

Chu Dịch phát hiện, tình thế giữa những gia tộc mới và cũ như nước với lửa, đạo sĩ có thể hài hòa giữa hai bên, sau khi hỏi thăm nguyên nhân từ chỗ của Trần Thừa Nghiệp, nhịn không được mà chửi một tiếng.

“Đám người kia vứt hết mặt mũi của tổ tông rồi!”

Đám đạo sĩ Bạch Vân Quan kế thừa truyền thừa của Đan Đỉnh Tông, Địa Hỏa Cung, đã phát hiện ra không ít phối phương từ trong điển tịch, ví dụ như một tu sĩ rảnh rỗi nào đó trong quá trinh luyện khí, phát hiện ra sau khi nghiền nát đá vôi rồi đốt lên vv.

Trong mắt người tu tiên thì những phối phương kiểu này còn chẳng quan trọng bằng bí quyết luyện chế pháp khí hạ phẩm nữa là.

Đạo sĩ dựa vào những phối phương này mà có được một lượng lớn vàng bạc tiền tài, rồi sau đó lại bắt đầu bóp méo kinh văn luyện khí luyện đan của Tiên Hiền.

Bình Luận (1)
Comment
darkstalker8x2 6
darkstalker8x2
Reader
3 Tháng Trước
Truyện nd rất hay nhưng lối hành văn của tác giả làm người đọc khó theo dõi, nhưng đoạn đối thoại dài giữa các nhân vật thì ko biết ai đang nói ai đang nghe luôn, những đoạn chuyển diễn biến tình tiết thì toàn bị ăn mất phần đâu, làm ngta ko bắt kịp nội đúng tác giả đg muốn truyền đạt ở đây là gì, còn phần dịch thì hẳn là dịch giả dùng AI để dịch luôn, lủng củng vcl, đọc mà rối hết cả não.
Trả lời
| 0