Lư Bác cười nhạo nói: “Gia phả của Lư gia chúng ta cũng đã được ba bốn ngàn năm, trước khi có Đại Càn đã là một thế gia, trong tộc có sách cổ của tiền bối lưu lại, còn nói gì đến chuyện Lư gia có tiên nhân đâu nào!”
“Sao lại nói là ăn trộm chứ, đó là do tiên nhân ban cho.”
Trần Thừa Nghiệp tức đến nổi lộ gân xanh, khí huyết vận chuyển, dáng vẻ cao lên cả nửa thước: “Lư gia nhà ngươi là địa chủ, móc đâu ra tiên nhân chứ!”
Lư Bác cũng không phải là người dễ sống chung, khí huyết võ đạo gia truyền đã luyện đến mức tinh thâm, vén tay áo muốn phân cái cao thấp với Trần Thừa Nghiệp.
“Hai vị khách quan bớt giận.”
Chu Dịch nhìn thấy cảnh tượng này, vội vàng tiến lên ngăn cản, nhẹ nhàng ấn lên vai hai người, nói: “Trên đời có tiên nhân hay không cũng không quan trọng, xe lửa này, tạm thời gọi nó là xe lửa, sẽ khiến cho thiên hạ thay đổi.”
Hai người Trần, Lư chỉ cảm thấy lực đạo hùng hậu, đè cho hai người không thể không ngoan ngoãn ngồi xuống, trong lòng không kìm được mà cảm thấy kinh hãi.
Dương Sùng hỏi: “Tôn chưởng quầy, đây là sao?”
Chu Dịch nói: “Xe lửa không biết mỏi mệt, chỉ cần đốt than đá là có thể do chuyển liên tục ngày đêm, sức lực của súc vật như trâu ngựa không thể sánh bằng, huống hồ năng lực vận tải được mang lại bởi động lực mạnh mẽ của máy hơi nước cũng gấp cả trăm lần xe ngựa bình thường……”
Trần Thừa Nghiệp quên cả khiếp sợ, hỏi: “Vậy chẳng phải là trại nuôi ngựa sẽ không còn giá trị nữa sao?”
Lợi nhuận mang lại bởi sự cải cách thời đại quá khổng lồ, đám tài chủ chỉ cần chiếm một mảng nhỏ, cũng kiếm được không ít vàng bạc. Ví dụ như nghề nuôi ngựa tổ truyền của Trần gia, thương nghiệp phát đạt khiến cho nhu cầu vận chuyển càng ngày càng cao, đã trở thành một mối làm ăn lớn của nhà hắn.
Chu Dịch lắc đầu nói: “Cũng không phải không đáng một đồng, mà là mất giá nghiêm trọng mà thôi.”
“Nói có lý!”
Trần Thừa Nghiệp đứng lên, chắp tay nói: “Đa tạ chưởng quầy chỉ điểm, trong nhà Trần mỗ có việc, mấy ngày sau lại đến bái phỏng.”
Đám người Lư Bác cũng đứng dậy cáo từ, tuy rằng mấy nhà bọn họ không có trại nuôi ngựa, nhưng có thể nhân cơ hội này, hung hăng cắt một miếng thịt của những gia tộc phản ứng chậm.
Chu Dịch thu dọn chén rượu chén đũa, thừa dịp không có người thi triển Thanh Trần thuật, lập tức mọi thứ trở nên sạch sẽ như mới.
“Hiện giờ ít khách hàng, cũng có thể xoay sở được, sau này phải thuê thêm người, ngoài đầu bếp ra thì còn phải có tiểu nhị chạy vặt!”
……
Nửa tháng trôi qua.
Lê Hoa Bạch đã có chút danh tiếng ở những vùng chung quanh, bởi vì trong cửa hàng không bán cơm canh, không ít khách hàng mua rượu đến chỗ khác ăn cơm.
Hôm nay.
Sáng sớm Chu Dịch đi đến tửu quán, lấy xấp báo từ trong hộp đựng báo, phát hiện trên đề mục lại là một cái tên quen thuộc.
Lư viện trưởng của thư viện Chiêu Văn, phát biểu công khai “Xe lửa” sẽ thay thế súc vật, trại nuôi ngựa sẽ không đáng một đồng!
“Những vị tài chủ này trông thì có vẻ cổ hủ, cứng nhắc, thật ra thì lại dễ dàng tiếp nhận những chuyện mới mẻ hơn so với người bình thường, mỗi người đều tinh ranh như khỉ, triều đình còn chưa bán xe lửa ra ngoài, mà đã mua bài quảng cáo, đánh sập các trại nuôi ngựa trước……”
Lộc cộc!
Xe ngựa ngừng trước cửa tửu quán, người hầu quỳ trên mặt đất.
Trần Thừa Nghiệp dẫm lên lưng người ta bước xuống, mặt mày hớn hở tươi cười, chào hỏi Chu Dịch đang mở hàng.
“Tôn chưởng quầy, đã lâu không gặp!”
“Đã lâu không gặp.”
Chu Dịch cười chắp tay, múc ra một bình rượu từ trong lu rượu có dán chữ ‘Trần’, nói: “Trần tiên sinh thích vị thanh đạm, khi ủ rượu cố ý bỏ thêm hoa quế, giảm bớt vị cay nồng nhưng lại có dư vị ngọt ngào!”
Trần Thừa Nghiệp nhấm nháp một ngụm, liên tục tán thưởng, móc ra một chồng ngân phiếu từ cổ tay áo, nói:
“Vừa rồi đa tạ chưởng quầy nhắc nhở, Trần gia không những không bị thiệt hại, còn nhân cơ hội này kiếm được một vố, một chút tạ lễ này cũng không đáng bao nhiêu!”
Chu Dịch xua tay chối từ nói: “Trần tiên sinh đừng khách khí, ngài thấy ta có thiếu bạc không?”
“Cũng đúng.”
Trần Thừa Nghiệp cười nói: “Chưởng quầy đi đứng ăn ngủ, từ chi phí ăn mặc đã đủ thể hiện gia thế xâu xa. Đặt biệt võ đạo tinh thông đến như vậy, hiếm có trên đời, đúng là khiến cho ta và lão Lư phải khiếp sợ.”
Trần gia, Lư gia có thể truyền thừa đến bây giờ, gia sản của tông tộc sâu rộng chỉ là điều kiện đầu tiên, điều quan trọng hơn là phải chăm chỉ cần cù luyện tập võ đạo.
Vũ lực mới là nền tảng để bảo đảm cho sản nghiệp tổ tiên của tài chủ, nếu không thì đã bị những thế gia mới nổi lên chia chác sạch sẽ từ lâu rồi, sức sản xuất của máy móc có mạnh mẽ đến như thế nào đi nữa, cũng chẳng thể nhanh bằng việc đi cướp đoạt của người khác.
“Gia truyền võ đạo, tùy tiện luyện luyện.”
Chu Dịch nói: “Phải cảm tạ Trần tiên sinh vì đã tặng thoại bản, hơn hai ngàn đầu sách, đủ đọc cả đời.”
Trần Thừa Nghiệp hơi gật đầu, tất nhiên là hiểu ý Chu Dịch đang muốn lái sang chuyện khác, thức thời không có tiếp tục truy hỏi lai lịch võ đạo.
Hắn đã sớm thăm dò rõ ràng tất cả mọi điều liên quan đến Chu Dịch rồi, có thân phận là đạo sĩ của Bạch Vân Quan, nhưng lại không thể tra được cụ thể là ở đạo quan nào, hẳn là quyên tiền nhang đèn để mua độ điệp.
Còn có một thân phận khác tên là Tôn Ngộ, trong hộ tịch của kinh nha.
Trần Thừa Nghiệp chưa bao giờ nghe nói đến thế gia nào có họ Tôn, hẳn là một gia tộc nhỏ may mắn kế thừa di sản của tiền triều.
Tiền triều dùng võ lập quốc, Thái Thủy đế sử dụng sức mạnh của bản thân thống trị Vân Châu trăm năm, sau khi Khánh quốc diệt vong thì truyền thừa phân tán khắp nơi. Kể cả những gia tộc mới nổi hiện giờ, họ có thể phất lên nhanh chóng, cũng không phải chỉ dựa vào máy móc và Chu thái tổ mà còn có truyền thừa khí huyết võ đạo.
Đám tài chủ mở miệng thì nói nhân nghĩa đạo đức, kể chuyện xưa, nếu như một gia tộc thật sự có thể hưng thịnh nhờ vào vũ lực chém giết, tất nhiên họ cũng sẽ không nhân từ nương tay.