Ta Trường Sinh Bất Tử Ở Tu Tiên Giới (Bản Dịch Full)

Chương 303 - Chương 303 - Trên Đời Có Tiên

Chương 303 - Trên đời có tiên
Chương 303 - Trên đời có tiên

Vật họp theo loài, người phân theo nhóm.

Đám tài chủ này có thể chơi chung với nhau, tất nhiên là có sở thích giống nhau.

Trần Thừa Nghiệp thích sách cổ, Lư Bác thích nội thất cổ, còn những lão giả còn lại thì đều tương tự như nhau, đều yêu thích sưu tập đồ cổ.

Ăn nói phải theo kiểu cổ, kết giao bằng hữu cũng phải xét đến tám đời, không phải thế gia thì không thể kết giap.

Đây không chỉ là sự yêu thích, mà còn là hoài niệm!

Chu Dịch chắp tay nói: “Đều là những ghi chép mô tả được lưu lại từ tổ truyền, dáng vẻ đẹp, nên mới nhờ người làm ra.”

“Không tồi, không tồi!”

Lư Bác liên tục tán thưởng, cảm thấy gia cảnh của Chu Dịch có học thức uyên thâm, có tư cách kết bạn với mình.

Mặt Trần Thừa Nghiệp lộ vẻ hài lòng, thế đạo chó má gì như bây giờ, lòng người xấu xa, có thể tìm được một diệu nhân từ trong đám khói bụi đen thùi lùi, đúng là khoái ý.

“Tôn chưởng quầy, bày rượu, hôm nay không say không về!”

Nói rồi vẫy tay với đám tôi tớ đang đứng bên ngoài, lập tức có người xách hộp đồ ăn chia thức ăn, dựa theo quy tắc của tổ tiên, mười sáu món ăn dành cho một lần tụ họp nhỏ, tuyệt đối không thể thiếu.

Rượu qua ba lượt.

“Thật sự là Lê Hoa Bạch được ủ theo phương pháp củ, nghe đồn nó nổi tiếng trước cả thời Đại Càn, mùi vị đậm đà như vậy, sao mà những thứ rượu hiện giờ có thể so sánh được!”

Một lão giả tên là Dương Sùng nói: “Nhưng mà một bình rượu bán hai lạng bạc, quá rẻ, đúng là có chút có lỗi với thân phận này của ta.”

Nhóm tài chủ này bị trào lưu của thời đại đả kích, cơ nghiệp tổ tiên bị tổn thất nghiêm trọng, nhưng vì gia sản của tổ tông tích cóp được quá nhiều.

Tạm thời chưa nhắc đến đất đai, mà chỉ riêng đống vàng bạc chôn dưới hầm, chỉ cần không buôn bán làm ăn, mười đời cũng xài không hết.

Đồng thời bị sự kỳ thị của những gia tộc thương nghiệp mới nổi lên, không thể gia nhập vào mà cũng coi thường những sản nghiệp mới nổi lên, cho nên điều duy nhất có thể làm trong đời này chính là duy trì truyền thừa tôn quý.

Chu Dịch cười nói: “Dương lão gia cảm thấy giá rẻ, ta có thể ủ riêng một vò cho ngài, làm riêng theo khẩu vị của ngài, người khác có muốn uống thì có bao nhiêu bạc cũng không mua nổi!”

“Còn có thể làm như vậy sao?”

Dương Sùng hơi chút suy tư, dựa vào mùi vị của Lê Hoa Bạch này, danh tiếng của tửu quán tất nhiên sẽ truyền xa, một vò rượu riêng biệt chính là vật tượng trưng cho thân phận, lập tức lấy ra ngân phiếu một ngàn lượng từ trong cổ tay áo nói.

“Làm phiền Tôn chưởng quầy!”

Đám người Trần Thừa Nghiệp không thích rượu giống như Dương Sùng, nhưng cũng cảm thấy thú vị, lần lượt lấy ngân phiếu ra rồi cũng nhờ ủ một vò.

Mấy năm nay Chu Dịch gần như là đều bế tử quan, bị ảnh hưởng bởi kinh văn và công pháp, càng gần với tiên, càng xa với người. Lần này xuất quan chính là vì trải nghiệm hồng trần, khôi phục nhân tính, tất nhiên là phải buông bỏ tư thái thiên hạ đệ nhất.

Đã kinh doanh tửu quán, thì nên dốc hết lòng hết sức, mà không phải chỉ là làm ra vẻ cao cao tại thượng.

Ghi nhớ kỹ càng tỉ mỉ khẩu vị của từng người, ước hẹn một tháng sau là có thể uống được.

Lúc này.

Một giọng nói truyền vào trong tửu quán: “Báo đây! Báo đây! Đại sư Mặc gia chế tạo ra xe máy, không cần dùng ngựa kéo cũng có thể đi lại được……”

Chu Dịch nghe vậy hơi giật mình, vẫy tay kêu đứa nhỏ bán báo lại.

“Mua báo.”

Đứa nhỏ bán báo kia tầm mười mấy tuổi, xanh xao vàng vọt, quần áo cũ nát, lấy một tờ báo ra khỏi túi lớn đeo ngang người.

“Thành Huệ, năm văn.”

Chu Dịch nhìn vào tờ báo, vậy mà lại nhìn thấy một hình ảnh đen xì, lấy ra một đồng bạc, nói: “Bán hai mươi tờ.”

Đứa nhỏ bán báo vui vẻ ra mặt, liên tục khom người: “Cảm ơn chưởng quầy, chưởng quầy chắc chắn sẽ phát tài!”

“Thú vị.”

Chu Dịch chỉ nơi cửa, nói: “Ngày mai ta ta sẽ đặt một thùng nhận báo ở đây, mỗi ngày ngươi mang đến đây hai mươi tờ.”

Đứa nhỏ bán báo kích động đến nổi quỳ lạy dập đầu, Chu Dịch vội vàng đỡ lên, đưa trước tiền báo của ngày mai.

Trở lại tửu quán.

Trần Thừa Nghiệp nói: “Chưởng quầy, cho ta một tờ, ta phải xem thử trên đời này, có loại xe không cần ngựa kéo sao!”

Chu Dịch cười không giải thích, sau này còn có máy bay trên bầu trời, xe chạy dưới lòng đất nữa đấy, đưa cho hắn bốn tờ báo.

Trần Thừa Nghiệp liếc mắt một cái đã nhìn thấy tiêu đề bài báo, hình vẽ mơ hồ không rõ ràng, đối chiếu với bài viết bên dưới mới biết được đó là một cái xe đầu, không cần súc vật kéo, đốt than đá là có thể tự động di chuyển.

“Lại là máy hơi nước! Lại là đốt than đá!”

Hung hăng đập tờ báo lên trên bàn, vừa ảo não lại hối hận uống thêm hai ly rượu, mới dằn xuống lửa giận trong lòng.

Tấ cả mọi người đang ngồi đều biết nguyên do, năm đó Trần gia có vài mỏ than đá gần kinh thành, là loại mỏ quặng thượng đẳng dễ dàng khai thác được, kết quả bị triều đình trao đổi bằng mấy ngàn mẫu ruộng tốt!

Lư Bác cũng đã từng bị thiệt thòi như vậy, hừ lạnh nói: “Trên đời này làm gì có trường phái Mặc gia, thái tổ muốn phổ cập máy móc, không biết đã bịa đặt cái tên đó từ đâu ra, còn mời mấy người thợ mộc đóng giả thành truyền nhân của Mặc gia!”

Trần Thừa Nghiệp không hề đồng ý, phản bác nói: “Nếu không có Mặc gia, chẳng lẽ thật sự là do tiên nhân trên Côn Luân sơn truyền pháp sao?”

“Hừ! Thái Tổ tự xưng là đệ tử của Côn Luân, sư đệ của Thái Thủy đế tiền triều, chẳng phải là vì để lấy lòng đám quan lại thuộc thời Khánh quốc đó sao.”

Lư Bác nói: “Nói đến tiên đạo vốn dĩ là chuyện vô căn cứ, Thái Thủy đế mạnh mẽ như vậy, cầu tiên vấn đạo cũng đâu thấy được trường sinh. Hiện giờ đến ngay cả hai giáo Phật Đạo đều bắt đầu sửa đổi kinh nghĩa, đề cao kinh nghĩa mà coi nhẹ tiên thần.”

Trần Thừa Nghiệp kiên trì nói: “Trên đời này có tiên nhân!”

“Lại nhắc đến chuyện tổ tông của nhà ngươi, trộm chén đĩa của tiên nhân kia sao?”

Bình Luận (1)
Comment
darkstalker8x2 6
darkstalker8x2
Reader
3 Tháng Trước
Truyện nd rất hay nhưng lối hành văn của tác giả làm người đọc khó theo dõi, nhưng đoạn đối thoại dài giữa các nhân vật thì ko biết ai đang nói ai đang nghe luôn, những đoạn chuyển diễn biến tình tiết thì toàn bị ăn mất phần đâu, làm ngta ko bắt kịp nội đúng tác giả đg muốn truyền đạt ở đây là gì, còn phần dịch thì hẳn là dịch giả dùng AI để dịch luôn, lủng củng vcl, đọc mà rối hết cả não.
Trả lời
| 0