Ta Trường Sinh Bất Tử Ở Tu Tiên Giới (Bản Dịch Full)

Chương 302 - Chương 302 - Một Tửu Quán

Chương 302 - Một tửu quán
Chương 302 - Một tửu quán

Cách một ngàn năm, một tửu quán lại được khai trương.

Lầu một có tám chiếc bàn vuông, trong cửa hàng chỉ bán rượu, nếu khách hàng muốn ăn thì tự mang theo đồ nhắm rượu.

Chu Dịch đứng đằng sau quầy, cúi đầu lật xem Đạo kinh, lĩnh ngộ đạo tạng, có khách hàng đến thì lên tiếng tiếp đón.

“Lê Hoa Bạch, một lượng bạc một bình!”

Ninh Đức phường nằm trong khu vực gần trung tâm của kinh thành, chỉ cách hoàng cung hai phường thị, bốn phía chung quanh đây đều có không ít nhà giàu có cư ngụ, nhưng mà một tiệm rượu vô danh mới khai trương, kẻ có tiền thì cũng không ai muốn coi tiền như rác.

Đến buổi trưa.

Chu Dịch mơ màng sắp ngủ, đang do dự không bán hàng nữa mà về nhà ngủ nướng, một giọng nói vang lên.

“Tiên sinh, một bình Lê Hoa Bạch.”

Nhìn về phía phát ra âm thanh, người đang nói chuyện là một lão giả mặc áo dài, đầu tóc bạc được chải vuốt rất thẳng thớm, đầu chít khăn, tay trái chống quải trượng đầu rồng.

“Mời ngồi.”

Chu Dịch lấy bình sứ đã được đặt làm từ trước, mở lu rượu ra, hai vá rượu đã rót đầy bình, cung kính đặt trên bàn của lão giả.

Lão giả chắp tay nói: “Lão phu là Trần Thừa Nghiệp, không biết quý danh của tiên sinh họ gì?”

Chu Dịch chiếu theo triết lý của người trong giang hồ, cần phải cẩn thận, nói: “Quý danh gì chứ, họ Tôn tên Ngộ, không xứng với hai từ ‘tiên sinh’, gọi ta là Tôn chưởng quầy là được rồi.”

“Thì ra là là Tôn chưởng quầy.”

Trong mắt Trần Thừa Nghiệp hiện lên một chút thất vọng, cười nói: “Tôn chưởng quầy đừng quá khiêm tốn, lão phu sống hơn trăm năm, chưa bao giờ gặp được người có dáng vẻ như ngươi đâu.”

Chu Dịch kinh ngạc nói: “Dáng vẻ như thế nào?”

“Tôn chưởng quầy không giống một người sống, thật ra thì giống thần tiên được thờ cúng trong chùa miếu vậy.”

Trần Thừa Nghiệp nói rồi tự rót tự uống, Lê Hoa Bạch vào miệng vị thuần khiết thơm nồng, xuống bụng thì vừa giống lửa nhưng lại ôn hòa không cay nồng, dư âm lưu lại hồi lâu, tán thưởng nói.

“Rượu ngon!”

“Khách quan vừa lòng là được rồi.”

Sau khi Chu Dịch trở lại quầy, cẩn thận cân nhắc lời của Trần Thừa Nghiệp, nhận ra rằng mình đã bế quan lâu ngày, khí tức xuất trần càng thêm rõ ràng.

“Đã vào phàm tục, thì nên hòa nhập với đời!”

Khí tức nhanh chóng thu liễm lại, pháp lực phong nhập đan điền, chỉ còn sót lại khí chất lãnh đạm thì còn cần phải mài giũa ở trần gian một đoạn thời gian, mới có thể tan biến.

“Cũng phải đổi sách để xem.”

Chu Dịch thu lại điển tịch Phật đạo, lấy ra một quyển thoại bản có tranh minh họa, xem say xưa.

Trần Thừa Nghiệp uống xong rượu, đi đến trước quầy, nhìn thấy quyển thoại bản kia thì hai mắt phát sáng, nói: “Tôn chưởng quầy, Trần mỗ có thể xem quyển sách này một chút được không?”

“Đương nhiên.”

Chu Dịch thu tiền, rồi đưa thoại bản ra.

Trần Thừa Nghiệp cẩn thận quan sát, xác định quyển sách này ít nhất cũng đã có một trăm năm lịch sử, có thể là đến từ những năm giữa thời kỳ Đại Càn, mà cái khó là nó còn được gìn giữ ở trạng thái vô cùng hoàn hảo, là cổ vật hiếm có trên đời.

“Tôn chưởng quầy, quyển sách này của ngài có lai lịch như thế nào?”

“Tất nhiên là do tổ tiên truyền lại.”

Chu Dịch nói: “Nếu như khách quan yêu thích, cứ cho một cái giá thì ta sẽ bán cho ngươi.”

Trần Thừa Nghiệp sững sờ, theo bản năng thì đoán đây là một âm mưu, rồi lại lật đi lật lại quan sát quyển sách, sau khi xác định không có vấn đề, hỏi dò.

“Năm ngàn lượng thì sao?”

“Có thể, nhưng mà phải đồng ý với ta một điều kiện.”

Chu Dịch nói: “Làm phiền khách quan mua đến đây một đống thoại bản, không cần phải là sách quý hiếm, chỉ cần nội dung thú vị là được.”

“Đồng ý!”

Khi Trần Thừa Nghiệp vừa mới đi vào cửa hàng, cái nhìn đầu tiên đã cảm thấy Chu Dịch không giống người phàm, bây giờ xem quả nhiên đúng là như thế, sách hay còn hơn cả vàng bạc, rất có phong cách của cổ nhân.

“Lê Hoa Bạch này có thể nói cực phẩm, lần sau Trần mỗ sẽ mang bằng hữu đến thưởng thức, chỉ là có rượu mà lại không có thịt, rượu không phát huy được tác dụng, Tôn chưởng quầy nhanh chóng mời thêm đầu bếp đi.”

Chu Dịch cười nói: “Có duyên sẽ tự tới.”

“Chưởng quầy quả thật là diệu nhân, mời đầu bếp cũng thú vị như vậy.”

Trần Thừa Nghiệp lấy ra ngân phiếu năm ngàn lượng, rồi lại đòi của Chu Dịch một cái hộp gỗ, ôm vào trong ngực cao hứng phấn chấn rời đi.

Chu Dịch lại lấy ra một quyển thoại bản từ trong cổ tay áo, tiếp tục lật xem, những câu chuyện đọc lại sau ngàn năm, cũng có cảm giác sầu muộn khác biệt.

“Tác giả này bần đạo còn nhớ, năm đó còn dùng đan dược để hối thúc hắn, hiện tại cỏ trên mộ của hắn cũng đã ba trượng rồi!”

……

Hôm sau.

Chu Dịch rời khỏi Côn Luân động thiên, mặt trời đã lên cao, dạo phố tìm chút đồ ăn.

Mượn cơ hội này chào hỏi hàng xóm một tiếng, vài thập niên đến trăm năm về sau, có lẽ sẽ đến viếng đám tang của bọn họ cùng với con cháu của bọn họ.

Đến buổi trưa đi vào tửu quán, phát hiện bên ngoài cửa có bốn chiếc xe ngựa, bên cạnh xe ngựa là mấy lão giả mặc áo dài.

Người đứng đầu là Trần Thừa Nghiệp, những người còn lại cũng ăn mặc tương tự nhau, đầu chít khăn, áo dài cổ tròn, quải trượng. Trong số này có một lão giả mặc áo xanh, mặt lộ vẻ không kiên nhẫn, móc ra một chiếc đồng hồ quả quýt bằng vàng từ trong lòng ngực, mở ra xem giờ.

“Tôn chưởng quầy cuối cùng cũng đến rồi.”

“Đã để mọi người đợi lâu rồi.”

Chu Dịch vội vàng mở cửa, mời mấy vị lão giả ngồi xuống.

Trần Thừa Nghiệp giới thiệu từng người một, danh tiếng vô cùng dọa người, ví dụ như viện trưởng danh dự của một thư viện nào đó, quản lý của hội thơ nào đó, người đứng đầu của hội văn nhân nào đó.

Chu Dịch đã lập tức nhận ra đám lão giả này là ai, có lẽ là những địa chủ, ông chủ không thể đuổi kịp thời đại hoặc là không muốn thay đổi, nhưng mà tổ tiên có rất nhiều của cải vàng bạc, đất đai.

Lư Bác thích cạch cạch đóng mở đồng hồ quả quýt bằng vàng, ngồi xuống rồi lại đứng lên, cẩn thận quan sát bàn ghế, liên tục tán thưởng nói.

“Tôn chưởng quầy gia học sâu hiểu rộng, bàn ghế ở đây rất có phong cách cổ xưa, nếu như Lư mỗ không nhìn lầm thì đây hẳn là kiểu dáng của Đại Càn ngàn năm trước!”

Bình Luận (1)
Comment
darkstalker8x2 6
darkstalker8x2
Reader
3 Tháng Trước
Truyện nd rất hay nhưng lối hành văn của tác giả làm người đọc khó theo dõi, nhưng đoạn đối thoại dài giữa các nhân vật thì ko biết ai đang nói ai đang nghe luôn, những đoạn chuyển diễn biến tình tiết thì toàn bị ăn mất phần đâu, làm ngta ko bắt kịp nội đúng tác giả đg muốn truyền đạt ở đây là gì, còn phần dịch thì hẳn là dịch giả dùng AI để dịch luôn, lủng củng vcl, đọc mà rối hết cả não.
Trả lời
| 0