Ta Trường Sinh Bất Tử Ở Tu Tiên Giới (Bản Dịch Full)

Chương 310 - Chương 310 - Không Bàn Quốc Sự (2)

Chương 310 - Không bàn quốc sự (2)
Chương 310 - Không bàn quốc sự (2)

Bạch Thế Ngọc lẩm bẩm vài tiếng, cũng không tiếp tục nói nữa.

Từ sau khi đến Xuân Phong Lâu một chuyến, quan hệ giữa Chu Dịch cùng Bạch Thế Ngọc thân thiết hơn rất nhiều, bình thường thì gọi hắn là Tiểu Bạch.

Một chuyện luôn tâm tâm niệm niệm trong lòng, thành hiện thực rồi, được gặp mặt một lần, ngược lại sẽ hoàn toàn buông bỏ.

Thời gian trôi qua từng ngày, cảm giác bùi ngùi khi được gặp lại cố nhân dần dần tan biến, Bạch Thế Ngọc chỉ còn là Bạch Thế Ngọc, chỗ khác với những người khác có lẽ chính là vừa gặp đã quen.

Đảo mắt lại đến đầu mùa thu.

Giữa trưa.

Kinh thành vẫn còn nóng bức, gió thổi qua, trong không khí bay đầy khói bụi màu đen xám xịt.

Tửu quán đang buôn bán.

Chu Dịch đứng sau quầy, chăm chú lật xem thoại bản.

Khi còn ở Tu Tiên giới, thoại bản không thể thoát khỏi khuôn khổ của những đề tài như là cầu đạo, trường sinh, đôi khi trong nhân gian lại xuất hiện kỳ nhân dị sĩ, từ hoàng đế cho tới binh sĩ đều hâm mộ theo đuổi.

Hiện giờ thần tiên lánh đời, thời đại kịch biến,nên xuất hiện không ít những thoại bản với những nội dung khác.

Ví dụ như cuốn 《 Ta thật là đại xưởng chủ 》này, là thoại bản nổi tiếng nhất dạo này, nhân vật chính là đại thiếu gia của công xưởng nhà Tiêu gia, đóng giả thành dân thường đi làm công trải nghiệm cuộc sống……

Chu Dịch tán thưởng nói: “Đáng tiếc tác giả ẩn danh, nếu không nhất định phải kéo hắn đến đây để bàn luận cốt truyện!”

“Trần tiên sinh, Dương tiên sinh, mời vào bên trong!”

Bạch Thế Ngọc mặc áo xanh đen, bước chân uyển chuyển nhẹ nhàng chào hỏi, chỉ trong vòng mấy tháng mà đã quen biết với khách hàng của tửu quán, đặc biệt là đã trở thành bạn vong niên của đám tài chủ Trần Thừa Nghiệp.

Một tiểu nhị mặt mày như ngọc, cách nói năng không tầm thường, tổ tiên lại có quan hệ với hoàng tộc Đại Càn, đã khiến cho đẳng cấp của tửu quán tăng lên rất nhanh!

“Chỗ nhỏ mà chính tông, so với những tửu lầu cố tình bày biện đồ sứ cổ họa kia, thì tửu quán nhỏ này lại càng tuyệt vời hơn.”

Dương Sùng gọi tôi tớ mang lên một bàn đồ ăn, uống thứ rượu ngon có mùi vị độc nhất vô nhị, tán thưởng nói: “Tôn chưởng quầy, không tồi!”

Đúng lúc này.

Lưu Ban Đầu của Thị Tuần tư thuộc Ninh Đức phường mang theo hai sai dịch, bước vào, đầu tiên là chào hỏi đám người Trần Thừa Nghiệp, đi đến trước quầy nói.

“Tôn chưởng quầy, hôm nay xin quấy rầy.”

Lưu Ban Đầu cung kính nói: “Trong nha môn thông báo, phàm là tửu lầu quán trà buôn bán, cần phải treo biển trên cửa phòng, bàn khách.”

Chu Dịch hỏi: “Treo biển gì?”

“Không bàn quốc sự!”

Lưu Ban Đầu liên tục chắp tay thi lễ, vẻ mặt đau khổ nói: “Tôn chưởng quầy, thực sự không phải muốn làm khó ngài, đây là mệnh lệnh thống nhất của triều đình.”

Chu Dịch nghi hoặc nói: “Tại sao lại đột nhiên có quy định này?”

Lưu Ban Đầu thấp giọng nói: “Mấy ngày trước, một đám loạn tặc Xích Minh đánh úp vào công xưởng của triều đình, gây ra tổn thất không nhỏ. Nghe nói nguyên nhân sâu xa là do người của Xích Minh làm việc kiệt sức mà chết, công xưởng lại không bồi thường, cãi qua cãi lại rồi gây ra rắc rối như vậy!”

Chu Dịch hơi gật đầu, đã sớm nghe được chuyện này, có thể nói là đề tài bàn tán nóng nhất mấy ngày nay, vừa rồi còn nghe thấy có khách hàng nghị luận chuyện này.

Trong đó thì phần lớn mọi người đều không cho ý kiến, một số người lại ủng hộ việc bắt giữ loạn tặc, còn một số ít người thì lại cảm thấy công xưởng phải tăng đãi ngộ.

Quan điểm của đám tài chủ về vấn đề này là chế nhạo sự nông cạn về căn cơ của những gia tộc mới nổi, đến ngay cả những thủ đoạn dùng để thuần hóa nô lệ cũng kém cỏi như vậy. Nếu như để cho bọn họ điều hành công xưởng, bọn họ không chỉ có thể trở thành đại thiện nhân khắp tám trấn mười dặm, mà còn có thể đảm bảo được sản lượng của công xưởng

Lưu Ban Đầu nói: “Vốn dĩ cũng chẳng phải chuyện gì lớn, nhưng mà lời đồn lan truyền quá rộng, khiến cho bá tánh không muốn đến làm công, nên triều đình mới hạ mệnh lệnh này!”

Chu Dịch chỉ vào đám người Trần Thừa Nghiệp nói: “Ta không phản đối mệnh lệnh của triều đình, nhưng mà không bàn quốc sự, phải hỏi bọn họ có đồng ý hay không.”

“Tôn chưởng quầy, ngài cũng đừng khó xử tiểu nhân, ta còn phải dựa vào công việc này mà nuôi cả nhà đấy.”

Lưu Ban Đầu nào dám chọc vào đám tài chủ kia, nói không chừng đêm nay sẽ rơi xuống nước chết đuối, khẩn cầu nói: “Hay là ngài làm như vậy, nếu họ bàn chuyện quốc sự thì ngài cất biển đi, khi họ không bàn nữa thì ta lại treo lên!”

“Được”

Chu Dịch cũng chẳng muốn làm khó dễ quan lại ở tầng dưới chót, đặt mười mấy tấm biển bằng gỗ nhỏ lên quầy, đồng ý với hắn buổi tối đóng cửa sẽ treo lên.

Lưu Ban Đầu vô cùng cảm tạ rời đi, thuyết phục được Hửu Gian tửu quán, thì những cửa hàng khác ở Ninh Đức phường mặc sức mà nắn bóp, nếu không làm theo thì sẽ bị chụp cho cái mũ là loạn tặc của Xích Minh.

Bạch Thế Ngọc chạy đến, liếc mắt nhìn chữ trên những tấm biển kia, giọng nói có chút âm dương quái khí.

“Triều đình muốn đề phòng miệng của dân sao? Không muốn cho công xưởng nâng cao đãi ngộ, mà lại bức bách bá tánh đến cùng, vậy thì sau này chuyện như vậy sẽ càng ngày càng nhiều!”

“Đây là tính tất yếu của giai cấp.”

Chu Dịch không giải thích cho hắn giai cấp là gì, mà đột nhiên nói.

“Mấy ngày trước đến Xuân Phong Lâu nghe khúc, nhạc sư mắt mù kia đánh đàn rất hay, hình như có quen biết với ngươi, chi bằng mời người ta đến tửu quán đánh đàn nhỉ?”

“Làm sao mà chưởng quầy biết được?”

Bạch Thế Ngọc ngạc nhiên cả kinh, sợ tới mức gần như là bỏ chạy.

Từ sau khi Xích Minh đánh úp vào công xưởng của hoàng gia, thì từ một tổ chức không hợp pháp đã biến thành loạn đảng, một khi bại lộ thì cả dòng họ sẽ gặp nạn.

Từ sau khi máy móc phát triển thì triều đình rất ít khi tru di cửu tộc, mà là bắt đi đào quặng cho đến chết.

“Bí pháp đoán mệnh gia truyền .”

Chu Dịch nói: “Hai người các ngươi có nợ nhân quả lẫn nhau, hôm nay nhạc sư mù kia có tử kiếp, xem xét nguyên cớ, còn sẽ liên lụy đến ngươi và cả người nhà của ngươi!”

“Huyền diệu như vậy sao?”

Bạch Thế Ngọc bán tín bán nghi, sau khi trò chuyện với đám người Trần Thừa Nghiệp mới biết được, võ đạo của chưởng quầy mạnh mẽ thế gian hiếm có, ít nhất thì còn nằm trong phạm vi có thể lý giải được.

Đoán mệnh, nhân quả……

Máy móc bùng phát, thời đại mới ầm ầm kéo đến, đến ngay cả đạo sĩ hòa thượng cũng chẳng còn tin vào chuyện này nữa mà!

Bình Luận (1)
Comment
darkstalker8x2 6
darkstalker8x2
Reader
3 Tháng Trước
Truyện nd rất hay nhưng lối hành văn của tác giả làm người đọc khó theo dõi, nhưng đoạn đối thoại dài giữa các nhân vật thì ko biết ai đang nói ai đang nghe luôn, những đoạn chuyển diễn biến tình tiết thì toàn bị ăn mất phần đâu, làm ngta ko bắt kịp nội đúng tác giả đg muốn truyền đạt ở đây là gì, còn phần dịch thì hẳn là dịch giả dùng AI để dịch luôn, lủng củng vcl, đọc mà rối hết cả não.
Trả lời
| 0