“Như thế nào, không tin sao?”
Chu Dịch nhíu mày,bấm đốt ngón tay, trong mắt hiện lên vẻ hâm mộ ghen ghét, hừ lạnh nói: “Ví dụ như chuyện của ngươi và vị công chúa hoàng tộc kia, có hai ba chuyện không thể không nói, còn có cái người là phó thống lĩnh của Xích Minh kia……”
“Xin chưởng quầy đừng đoán nữa, ta tin!”
Sắc mặt Bạch Thế Ngọc đỏ bừng, lại xuất hiện cảm giác bị người ta bóc trần, thấp giọng nói: “Người mù chuyển đến tửu quán, có xảy ra chuyện ngoài ý muốn nữa không? Hay là để hắn đến nơi khác, ở kinh thành chúng ta còn có không ít nơi ẩn nấp!”
“Sau đêm nay, chẳng còn cứ điểm nữa đâu.”
Chu Dịch nhắc nhở nói: “Trước kia là do triều đình chẳng thèm để mắt đến các người, chứ không phải là không biết các ngươi núp ở đâu, đêm nay sẽ lục soát toàn thành, chạy không thoát đâu.”
Bạch Thế Ngọc lo lắng nói: “Chưởng quầy, phải làm sao bây giờ?”
“Tất nhiên là chỗ của ta sẽ an toàn.”
Chu Dịch quen cửa quen nẻo móc ra một đồng tiền vàng, tay để cách quầy hàng một thước, bàn tay đè xuống thì nó đã biến thành một lá vàng, nhưng quầy hàng vẫn bình yên vô sự.
Bạch Thế Ngọc trợn mắt há hốc mồm, quan sát xem có phải là ảo thuật gạt người hay không, đúng là võ đạo mạnh mẽ đến một cảnh giới không thể tưởng tượng nổi, nhớ lại những ghi chép miêu tả trong điển tịch gia truyền, không thể tưởng tượng nói.
“Chưởng quầy chính là tông sư tiên thiên sao?”
Chân khí ly thể, nội luyện bẩm sinh!
Chu Dịch gật đầu nói: “Từ rất lâu trước kia đã là như vậy.”
Trong lòng Bạch Thế Ngọc vẫn lo lắng cho Xích Minh, lòng dạ cồn cào, vò đầu bứt tai, không kìm được mà hỏi: “Trong hoàng tộc có tồn tại võ đạo tông sư hay không, ngài có biết không?”
Võ đạo tông sư uy chấn cả một quốc gia, có thể lấy đầu của kẻ địch ngay trong vạn quân.
Từ sau khi các nước liên minh với nhau công phạt Đại Chu thất bại, thì trên đời này đã không còn xuất hiện tông sư nữa, hiện giờ đã hơn một trăm năm trôi qua, bọn họ gần như đã trở thành truyền thuyết.
“Tất nhiên là có, hơn nữa đời đời không dứt.”
Chu Dịch đã sớm dùng thần thức đảo qua kinh thành, phát hiện hai khí tức công pháp quen thuộc, thực lực mới đột phá tiên thiên cảnh giới.
“Chẳng trách hoàng thất không thèm quan tâm đến Xích Minh……”
Vẻ mặt của Bạch Thế Ngọc có chút suy sụp, khom người cảm tạ, vội vã rời khỏi tửu quán.
“Bần đạo cũng chẳng thể nào đoán ra được, một quyển ThônThiên Ma công lại lưu truyền đến bây giờ, dẫn dắt sự thay đổi của các triều đại từ một góc độ nào đó……”
Chu Dịch đã đọc bút ký của Chu thái tổ, cuốn sách này tập trung ghi lại và mô tả trận quyết chiến của Chu Khánh, kết cục tất nhiên là quân đội Đại Chu đánh hạ kinh thành.
Binh lính, hỏa pháo tất nhiên là yếu tố quan trọng, trong đó còn mô tả về đại chiến giữa các tông sư, Chu thái tổ chỉ mất ba mươi năm đã mời về bốn vị tông sư trợ trận, giết chết tông sư trấn quốc của Khánh quốc với cái giá phải trả là hai người chết hai người bị thương !
Vốn dĩ cho rằng nguyên nhân của mọi chuyện là do khí vận, bây giờ xem ra, hẳn là Chu thái tổ bất ngờ có được Thôn Thiên Ma công.
“Thế sự như bàn cờ, càn khôn khó lường, nhưng mà bần đạo thì lại trường sinh bất tử, có thể cười hết tất cả anh hùng trong thiên hạ!”
Chu Dịch lấy một cuốn thẻ tre từ dưới quầy ra, đầu ngón tay phát ra linh quang lấp lánh tiếp tục khắc chữ lên đó, đề từ khắc lên ba chữ 《 Đại Đồng Thư 》 theo kiểu chữ cổ triện, rồi sau đó lưu loát khắc lên mấy ngàn đến cả vạn chữ.
Lúc này.
Một khách hàng đi vào trong cửa, nói: “Chưởng quầy, cho một bình rượu.”
“Đây.”
Chu Dịch vung tay lên, để quyển thẻ tre vào trong ống tay áo.
……
Ban đêm.
Cách lần trước đúng bảy mươi năm, Đại Chu lại lần nữa tiến hành quân luật.
Lần trước tiến hành quân luật chính là khi Chu thái tổ băng hà, một số thế gia không cam lòng muốn tạo phản, vọng tưởng nâng đỡ Nhị hoàng tử đăng cơ, kết quả tất nhiên là máu chảy thành sông, tru di cửu tộc.
Từng đội binh lính tuần tra trên phố, tiếng của những đôi giày làm bằng da trâu đạp trên mặt đất, cộp cộp cộp chấn động cả lòng người.
Tại phía Tây Nam của kinh thành ánh lửa ngút trời, tiếng chém giết liên miên không dứt, tiếng súng nổ đều như tiếng bắp rang, giằng co đến gần nửa đêm mới kết thúc.
Ban ngày tất cả những bá tánh không đến làm công mà không có lý do chính đáng, hoặc là nghị luận về chuyện triều chính để cho mật thám nhớ mặt rồi, đều gặp phải tai ương lần này, binh lính phá cửa xông vào, trực tiếp bắt lên xe chở tù binh kéo đến quặng mỏ.
Công xưởng của những thế gia mới nổi và triều đình luôn luôn thiếu người làm!
……
Tửu quán.
Ánh đèn dầu leo lắt như hạt đậu.
Chu Dịch đứng sau quầy, xem thoại bản.
Chuyện triều đình bao vây tiễu trừ Xích Minh chỉ là khởi đầu mà thôi, sau này có lẽ sẽ còn khống chế ngôn luận, bất kỳ tư tưởng quá kích nào đều sẽ bị đàn áp, cho dù có là người đọc sách thì cũng như vậy.
Hoặc đến mỏ than đào than cho đến chết, hoặc đến câu lan viện sống mơ mơ màng màng.
“Sau này sẽ có rất ít những thoại bản hay như vậy nữa rồi.”
Chu Dịch cất bản vẽ của công nhân sửa chữa máy móc và của phu nhân xưởng chủ lại, lắc đầu nói: “Tư tưởng đã xuất hiện rồi, sức người sao có thể ngăn cản được chứ.”
Lúc này.
Ba bóng đen xuất hiện, sau khi tiến vào tửu quán thuần thục đóng cửa chính và cửa sổ lại.
“Đây là Trương Ly bị mù, biết đánh đàn tỳ bà. Đây là đầu bếp Lý Triều biết nấu những món bình dân.”
Trên người Bạch Thế Ngọc có hai vết dao chém, khom người nói: “Hiện giờ Xích Minh ở kinh thành gặp nạn, không còn chỗ trốn, xin chưởng quầy thu lưu!”
Ánh mắt Chu Dịch đảo qua, một người mù ôm cầm, một đao khách cao lớn vạm vỡ.
“Sai ngươi đi mời nhạc sư, còn nhân tiện mang về một đầu bếp, không tồi không tồi!”
“Đa tạ chưởng quầy.”
Bạch Thế Ngọc khom người cảm tạ, Trương Ly và Lý Triều nhẹ nhàng thở ra, cũng làm theo khom người gọi chưởng quầy.
……
Hôm sau.
Trước cửa cửu quán có treo thêm một tấm biển ‘không bàn quốc sự’.