Sau chuyện tối hôm qua lùng bắt toàn kinh thành, lòng người trong kinh thành hoảng sợ, cũng không ai dám bàn luận chuyện quốc sự.
Buổi sáng.
Chẳng có lấy một mống khách, lúc này chắc là mọi người đều trốn trong nhà, sợ bị binh lính, mật thám bắt đi.
Bàn phía Đông của tầng một dọn ra một cái bàn, đặt thêm mười mấy loại nhạc cụ lớn nhỏ, cầm sắt tỳ bà, huân sanh tiêu sáo, người mù tự xưng được truyền thừa từ Tiên Âm môn, trên đời này không có khúc nhạc nào mà hắn không biết tấu cả.
Chu Dịch nghi hoặc nói: “Ngươi biết tấu khúc thì tại sao lại gia nhập Xích Minh?”
“Cháu gái đi làm công, không cẩn thận bị máy móc nghiền chết.”
Người mù kể ngắn gọn những gì mình đã trải qua, người ta hay nói là cuộc sống cứ trôi, cả nhà đều chết còn mình ta cô đơn.
Đầu bếp đang viết thực đơn lên tấm ván gỗ, hỏi: “Chưởng quầy, giá của món ăn thì sao?”
Chu Dịch nói: “Ngươi cảm thấy tài nấu ăn của mình đáng bao nhiêu tiền, thì cứ cho giá như vậy.”
Đầu bếp do dự nói: “Tổ tiên của nhà ta là quản sự của Ngự Thiện Phòng Khánh quốc, nếu như định theo giá đó thì có mắc quá không?”
“Bán rẻ quá thì người ta còn thấy chướng mắt.”
Khi Chu Dịch đang nói chuyện, bên ngoài vừa đúng xuất hiện một chiếc xe ngựa, cười nói: “Chẳng phải khách hàng đến rồi sao, nhanh treo thực đơn lên đi.”
Đầu bếp treo thực đơn lên, nhìn thực đơn thì đúng là những món ăn hằng ngày, món rẻ nhất có giá mười lượng.
Khi Trần Thừa Nghiệp bước vào cửa nhìn thấy bảng giá, vẫy tay xua nô bộc ra ngoài, nói: “Chẳng trách hôm nay chim hỉ thước kêu, đúng lúc gặp dịp tửu quán treo biển giá, mỗi món cho một phần, nếm thử xem tay nghề của ai mà có thể lọt được vào mắt Tôn chưởng quầy!”
Sau nửa canh giờ.
Trần Thừa Nghiệp liên tục tán thưởng, gọi đầu bếp kia ra ra dò hỏi một phen, biết được là truyền nhân của ngự trù tiền triều.
“Một nhân vật như vậy mà Tôn chưởng quầy cũng có thể mời đến, gia nghiệp rộng lớn, không giống bình thường!”
Đến buổi trưa.
Binh lính thu binh hồi doanh, thu hồi quân luật, trên đường lại có chút sức sống.
Lưu Ban Đầu đi đến tửu quán, mở mấy bức chân dung ra, nhắc nhở nói: “Chưởng quầy, ngài phải chú ý đến những người lạ mặt, đừng để Xích Minh dư nghiệt đến đây.”
Sắc mặt Chu Dịch bất biến, cười nói.
“Yên tâm, chỗ này của ta sẽ không chứa chấp dư nghiệt Xích Minh!”
Tiết xuân lạnh buốt
Gió thổi qua đường phố, mang theo mùi cặn than đá nồng nặc.
Người đi đường đều che kín miệng mũi bước đi vội vàng, theo như lời của ngự y trong Thái Y Viện, hít nhiều khí than sẽ gây tổn thương thận, ảnh hưởng đến đường con cái, cần phải dùng thuốc viên mà triều đình bán mới có thể chữa khỏi.
“Thế đạo chó má gì thế này, Thái Y Viện là thứ thâm hiểm độc địa!”
Ông chủ Hồ của cửa hàng lương thực Đông Thặng phun một bãi nước bọt, cầm chặt chiếc áo choàng bằng gấm dài tay mới, bịt mũi và kéo tấm rèm cửa quán rượu.
Tiếng tỳ bà du dương uyển chuyển, người mù cất tiếng ca cao vút hùng hậu, tiếng khách hàng nói chuyện rì rầm, tiếng kéo bàn ghế xào xạc, tiếng ly rượu va vào nhau, những âm thanh này trộn lẫn vào nhau truyền vào trong tai người.
Bên trong và bên ngoài cửa hàng dường như là hai thế giới khác nhau, từ yên tĩnh trầm lắng sang ồn ào náo nhiệt.
“Ông chủ Hồ, mấy hôm rồi không đến.”
Bạch Thế Ngọc khom người mời vào, cười nói: “Hôm nay quá đông khách hàng, hay là ngài ngồi chung bàn với Từ tiên sinh được không?”
Ông chủ Hồ và ông chủ Từ vốn dĩ là chỗ quen biết, chắp tay chào hỏi một cái rồi đồng ý ghép bàn, gọi một bầu rượu và hai món nhắm, cầm lấy tờ báo trên bàn đưa mắt đọc.
“Ui, triều đình lại thắng trận rồi sao?”
“Ta phải chúc mừng ông chủ Hồ trước tiên, ngài sắp kiếm được một đống tiền rồi.”
Ông chủ Từ nói: “Triều đình phá được phòng tuyến Bắc Cương của Tuyên quốc, bắt được mười vạn tù binh, nghe nói sẽ biến chúng thành tội dân, để cung cấp cho phân xưởng.”
“Như vậy hoá ra lại tốt, ta cũng đến mua mấy người, bá tánh chỗ ta càng ngày càng không nghe lời.”
Ông chủ Hồ xem xong tờ báo, hâm mộ nói: “Chúng ta cũng chỉ húp được một miếng cháo mà thôi, về sau hàng hóa của xưởng có thể bán đến Tuyên quốc, còn không cần phải nộp thuế, nhìn người ta sắp kiếm thêm được một đống tiền!”
Bàn bên cạnh là một tài chủ, tổ tiên tám đời đều là quan lại, nhưng đến đời hắn thì chỉ còn lại có bạc mà thôi, nghe vậy hừ lạnh một tiếng.
“Ta chống mắt lên chờ Xích Minh gây sự, làm cho đám lang thang kia phải chịu khổ!”
“Thôi tiên sinh, cân nhắc khi bàn chuyện quốc sự!”
Bạch Thế Ngọc úp tấm thẻ gỗ trên bàn xuống, chắp tay nói: “Bây giờ tình hình đang căng thẳng, mỗi ngày triều đình đều tra xét dư nghiệt Xích Minh, xin ngài lượng thứ.”
Ông chủ Hồ cười nói: “Cả kinh thành, cũng chỉ có trong tửu quán này là có thể nói chuyện tùy ý, nếu như ở những nơi khác ta cũng không dám nghị luận.”
Hửu Gian tửu quán đã mở được ba năm ở kinh thành, đã trở thành một nơi giải trí có tiếng tăm, đủ mọi loại người có tiền đều đến đây để thưởng thức.
Rượu ngon, thức ăn ngon, khúc hay.
Điều này chỉ có thể thỏa mãn sự thèm ăn của con người, nói một cách thẳng thắng thì nó có thể khiến con người cảm thấy thoải mái từ trong ra ngoài.
Từ tiên sinh được kế thừa mấy ngàn mẫu đất, cung cấp bông vải cho xưởng dệt, mặt lộ vẻ lo lắng, nói: “Xích Minh thường xuyên gây chuyện, dư nghiệt lùng bắt mãi cũng chẳng hết, hôm nay diệt ở phía Đông, ngày mai lại xuất hiện ở phía Tây, có khi nào lại gây ra chuyện lớn hay không”
Bạch Thế Ngọc bận rộn tiếp đón khách hàng, chân không chạm đất, nhưng dựng lỗ tai nghe khách hàng nghị luận.
Tửu quán là nơi duy nhất có thể bàn luận thẳng thẳng về Xích Minh, Thị Tuần tư, Kinh Nha, Binh Mã tư, thậm chí là mật thám của triều đình cũng đã đến đây điều tra cẩn thận, chưa bao giờ phát hiện ra dư nghiệt đồng đảng.
Nếu đã là như vậy, cũng coi như nể mặt Tôn chưởng quầy, triều đình biết rõ nhất sự bá đạo của võ đạo tông sư!
“Xích Minh chỉ là bệnh vặt vãnh, các ngươi đã nhìn thấy qua đám dân đen tạo phản thành công chưa?”
Thôi tiên sinh có gia thế sâu rộng, thuộc về một nhánh của thế gia ngàn năm, nói: “Nếu thật sự là triều đại thay đổi, bọn họ cũng chỉ là tiền thân của Vua, nắm chính quyền còn phải là chúng ta người bực này!”