Thần quốc không giống với các nước ở Vân Châu, cũng không giống với hai giáo Phật Đạo, từ xưa đến nay vẫn lưu giữ những ghi chép từ thời Thượng Cổ, không có bất kỳ sự bóp méo thay đổi nào, vẫn tin tưởng không nghi ngờ gì về Tu Tiên giới đã từng tồn tại.
Kim Thần đến từ Tu Tiên giới, đây là một trong những điều giáo lí căn bản!
Kim Thành lẩm bẩm nói: “Chẳng lẽ thời đại Mạt Pháp, Kim Thần vẫn không chết sao? Hoặc là do Thần quốc cung phụng, nên mới ngưng tụ thành ý chí của Kim Thần?”
Thị vệ nhắc nhở nói: “Trưởng lão, hiện tại điều mà chúng ta cần phải làm hộ tống sách vàng về Thần quốc!”
“Đúng!”
Kim Thành vội vàng bỏ sách vàng vào trong lòng ngực, trong lòng vẫn có nghi ngờ, nói: “Máy móc mới xuất hiện hơn trăm năm, tại sao Kim Thần lại biết được nguyên lý bên trong chứ?”
Thị vệ khổ não suy đoán nói.
“Có lẽ những gì có thuộc tính Kim trên thế gian đều do Kim Thần cai quản, máy móc cũng là do kim loại chế tạo thành!”
……
Thời gian trôi mau.
Lại một năm nữa trôi qua.
Ngày ba mươi tết, triều đình lại tuyên bố chiếu lệnh, công xưởng không được phép ngừng hoạt động, cần phải hoàn thành đơn đặt hàng!
Lợi ích mà chiến tranh và hàng hóa giá rẻ mang lại, khiến cho quan to quan nhỏ trong triều đình đỏ mắt thèm khát, hận không thể khiến cho công xưởng hoạt động liên tục mười hai canh giờ.
Cùng ngày khi chiếu lệnh được ban bố.
Công nhân dưới sự liên kết của Xích Minh, nhóm lửa khắp nơi đốt công xưởng hàng đầu của hoàng gia, ngăn cản Thị Tuần tư đến dập lửa, cứ thế hơn mười vạn tấn vải vóc bị đốt cháy thành tro.
Ban đêm.
Quân Kinh Doanh vào kinh trấn áp, tinh binh vừa mới được điều chuyển về từ Bắc Cương, dễ dàng đánh tan loạn dân.
Tất cả những người dân phản loạn đều được quy kết là dư nghiệt của Xích Minh, bắt hết tất cả xếp hàng chém đầu thị chúng ở cửa chợ, thậm chí những người mặc quần áo có màu đỏ (Xích Minh có nghĩa là ánh sáng màu đỏ ) hoặc là tên họ có chứa chữ ‘Xích’, tất cả đều bị bắt về tra tấn vấn tội.
Những thành viên của Xích Minh chứng kiến cảnh tượng như vậy, rốt cuộc cũng không thể nào ẩn nấp được nữa, liên tục xuất hiện để ngăn cản binh lính triều đình hành hạ bá tánh đến chết.
Chẳng ngờ được đây là mưu kế của tướng quân Kinh Doanh.
Dụ rắn ra khỏi hang!
Bốn phương tám hướng truyền đến tiếng súng không dứt, đám cao thủ mật thám âm thầm xuất hiện, dễ dàng bao vây tiêu diệt những thành viên của Xích Minh
Võ đạo khổ tu mười năm, được xưng có sức mạnh của chín trâu hai hổ, trước kia một địch cả trăm người, nhưng mà khi đối mặt với súng đạn, thì cũng chỉ có thể bất đắc dĩ nuốt hận.
“Đám người này thật là ngốc đến đáng yêu, ấy vậy mà lại chịu chết thay cho đám dân đen, bản tướng quân đúng là có chút kính nể!”
“Khặc khặc khặc, nghe nói không ít con cháu thế gia cũng gia nhập Xích Minh?”
Tướng quân mặc quân trang màu đen, đôi ủng da bò giẫm lên bàn đạp và lạnh lùng liếc nhìn những xác chết, nói: “Một đám lão bất tử bước nửa chân vào quan tài, dưới dòng chảy của máy móc chắc chắn sẽ tan xương nát thịt, bản tướng quân nhất định sẽ là người đầu tiên đạp đổ thế gia ngàn năm!”
Tửu quán.
Ánh đèn dầu leo lắt như hạt đậu.
Tiếng súng đạn trong kinh thành vang lên không dứt, Chu Dịch đứng sau quầy uống rượu, phảng phất như không nghe thấy gì.
Thoại bản đã lật hơn phân nửa, tâm tư phiền muộn, cũng không thể xem tiếp được nữa.
Giờ Dần canh ba.
Bạch Thế Ngọc thất tha thất thểu đi vào từ bên ngoài, trên lưng cõng tên đầu bếp, đau đớn rên hừ hừ ra tiếng.
Người mù thì bước khập khiễng, cây đàn đứt dây, trên đùi là một vết thương đang chảy máu.
Chu Dịch lấy ra một bầu rượu từ trong quầy, nói: “Nếm thử rượu thuốc bí chế, có thêm một miếng nhân sâm ngàn năm, vết thương có nặng đến đâu cũng có thể chữa khỏi.”
“Đa tạ chưởng quầy.”
Bạch Thế Ngọc đổ rượu ra bát, cẩn thận đưa lên miệng của đầu bếp, mắt thấy một người sắp chết hơi thở thoi thóp, vậy mà lại nhanh chóng khôi phục lại sức sống.
Đôi mắt không tròng của người mù nhìn người đầu bếp, nói: “Rượu này quá quý giá, chút thương thế này của ta cũng không cần dùng đâu.”
“Chớ có chối từ, ngày mai ngươi còn phải xướng khúc, cũng không thể để khách hàng chán ghét được.”
Chu Dịch chờ thương thế của ba người ổn định, có linh tửu ngàn năm chữa trị, ngày mai thì miệng vết thương sẽ khép lại, hỏi: “Hôm nay thế nào, Xích Minh có tiến triển gì không?”
Mặt Bạch Thế Ngọc mang chua xót, lắc đầu nói: “Thất bại.”
Xích Minh thiêu cháy công xưởng đứng đầu hoàng gia, lọt vào vòng trấn áp đầy máu tươi của triều đình, ngày mai bá tánh vẫn phải đến làm công như bình thường, thậm chí còn phải làm nhiều hơn để bù đắp cho tổn thất.
Đầu bếp khôi phục lại sức mạnh, vỗ mạnh lên bàn, nói: “Vẫn luôn thất bại, còn tiếp tục như vậy nữa, thì chí khí trong lòng cũng phải đứt đoạn!”
Người mù lắc đầu nói: “Trừ phi cả nhà ta đều chết hết, nếu không thì không thể mất chí khí.”
Bạch Thế Ngọc nhớ lại câu nói của tài chủ, luôn cảm thấy Xích Minh vẫn còn thiếu chút gì đó, cứ tiếp tục phản loạn như vậy thì hiệu quả cực nhỏ.
Chu Dịch hỏi: “Ta có thể hiểu được lý do tại sao người mù và đầu bếp thù hận máy móc, tiểu Bạch ngươi là công tử thế gia, tại sao lại cũng làm như vậy?”
“Vừa mới bắt đầu chỉ thuần túy là vì trả thù, học võ đạo gia truyền, nên muốn làm rạng danh tổ tông.”
Bạch Thế Ngọc nói: “Sau này khi đến công xưởng, thấy quá nhiều bá tánh thảm thương, rồi lại biến thành đồng tình. Sau khi gia nhập Xích Minh, đã nhiều lần bị triều đình trấn áp, bây giờ thì chỉ muốn phản kháng!”
“Ừ, sự biến hóa về tâm lý này cũng coi như bình thường.”
Chu Dịch nói: “Máy móc như dòng nước lũ, không ai có thể ngăn cản, sở dĩ hành động hiện tại của các ngươi thất bại, là bởi vì thiếu một thứ!”
Đầu bếp tính tình nóng nảy, vội vàng hỏi: “Thiếu cái gì?”
Bạch Thế Ngọc và người mù lộ vẻ mong đợi, Xích Minh dẫn dắt bá tánh lật đổ công xưởng, liên tiếp thất bại, niềm tin bị đả kích cực kỳ lớn.
Nếu không có sự áp bức tận cùng của triều đình, bá tánh không thể không phản kháng, có lẽ Xích Minh đã sớm biến mất rồi!